5. Ngươi là người đầu tiên [ Em ngây dại vừa phải thôi! ]
---------------------------
Tỉnh giấc trong căn phòng u ám. Đầu đau như búa bổ, cổ họng khô rát và toàn thân đau nhức. Phác Chí Mẫn cảm nhận như mùi khói độc từ ngọn lửa trừng phạt hôm qua vẫn còn phảng phất nơi đầu mũi cậu. Hai tay dụi dụi mắt, cố gắng mở to nhìn xung quanh. Không thấy gì hết vậy? Ai đó làm ơn thắp lửa đi?
- Nằm xuống, mới trưa thôi.
Giọng ai vậy?
Thật đáng sợ, nhưng mà... thành thật thì cũng có chút quen chứ không khác lạ lắm.
- Là ta, đại ca ca của ngươi.
- Đại ca ca? Kim Tại Hưởng?
- Phải, giờ thì ngoan, nằm xuống, ta rất mệt.
Phác Chí Mẫn khẽ trả lời rồi cũng yên lặng nằm xuống.
Tất nhiên là cậu không ngủ nữa, như anh nói, thì giờ là trưa rồi còn gì. Cậu đã ngủ tới trưa đó. Ở hoàng gia người sói thì giờ này chắc là...đang luyện điền kinh. Thế nên người sói mới chạy nhanh được đấy, chúng tôi dành rất nhiều thời gian để luyện chạy, thế nên ma cà rồng dù có bay cũng không đuổi theo kịp.
Ban nãy khi nghe giọng của anh, cảm thấy được rất gần đây, chắc không phải cùng nằm một giường đâu nhỉ? Kim Tại Hưởng nhìn không giống sẽ cho một người lạ nằm giường mình đâu. Nên chắc là không phải rồi.
Nhưng tại sao cậu lại ở đây?
Nghĩ tới đây có ngốc đến đâu cũng có thể nhận ra là anh đã cứu cậu. Lại còn mang cậu về. Có phải cậu phiền người ta hơi nhiều rồi không?
Ban nãy anh nói mệt thì chắc là do cứu cậu hôm qua rồi. Cũng cần hồi sức chứ nhỉ? Mà ma cà rồng không ngủ trong hòm sao? Tưởng ngủ trong hòm chứ?
Cậu muốn ngồi dậy quá. Thông thường chạy nhảy nhiều đã thành thói quen, hôm nay lại đặc biệt ngủ nhiều, nằm lắm vào rồi cả thân người cũng trở nên ê ẩm. Nhưng nếu ngồi dậy thì biết làm gì bây giờ? Ở đây tối quá, chẳng biết mò đường làm sao cả. Chưa kể nếu đang nằm cạnh Kim Tại Hưởng thật, ngồi dậy không phải sẽ làm anh thức giấc lần nữa sao? Nếu vậy thì sẽ rất phiền đó... nhưng còn cậu, cậu cũng không thể nằm từ đây tới tối khi anh dậy được. Người cậu sẽ rã ra trên chiếc giường này mất.
Ta muốn ngồi dậy, muốn đứng, muốn phơi nắng, muốn hoạt động!!!
Có thứ gì đang phát sáng, bên cạnh cậu...
Một đôi mắt!
- Ôi thiên ơi! Hù chết con rồi!
- Là ta.
- Sao ca có thể ở gần đến mức này?
- Sao không thể gần đến mức này?
- Ta đang nằm trên giường của ngươi sao?
Kim Tại Hưởng không trả lời, dùng tay chạm vào vai cậu. Không nhiều...chạm đúng một ngón.
- Giật cả mình! Ca đừng có lúc nào cũng làm mấy chuyện bất chợt như vậy chứ!