Ngoại truyện 3: Tống Trạch Dương và Trương Hữu Vinh

1K 41 5
                                    

Giữa không gian trắng toát, rộng lớn tưởng chừng như vô tận, thân ảnh nam nhân trên mình khoác lên một bộ thần phục màu xám, đôi cánh thiên thần màu đen thu gọn sau lưng, mái tóc trắng tuyết cùng đôi mắt xanh lơ mơ màng dường như đang hồi tưởng về chuyện gì đó.

Chuyện gì đó cách đây đã hơn mười năm, chuyện về gã và nam nhân đã gọi gã bằng cái tên Tống Trạch Dương. Nghĩ lại thì, đã mười năm rồi gã không nghe thấy giọng của nam nhân đó gọi tên gã. Hình như có chút thiếu vắng. Có lẽ vì gã quý nam nhân đó, người bạn đầu tiên của gã, cũng là người đặt cho gã một cái tên, cái tên của riêng gã. Gã vẫn nhớ mười năm trước mình cùng nam nhân đó ngồi trên thảm cỏ xanh mướt, dưới ánh hoàng hôn đỏ rực, trước ngọn gió nhè nhẹ thổi, cả hai trò chuyện về những chuyện linh tinh. Nhưng chỉ có nam nhân kia nói vì cuộc sống của gã tẻ nhạt vô cùng. Cuộc sống của gã từ những ngày tháng đã từ rất xa xôi, cái ngày gã còn mang trên mình đôi cánh trắng trong sáng đến những ngày giam mình nơi thế giới trống rỗng tuyệt vọng cùng đôi cánh màu đen u tối, tất cả đều bao quanh bởi sự trống rỗng. Ngoài sự việc đã khiến gã trở thành hình dạng thế này, gã không còn nhớ được chuyện xảy ra từ ngàn năm về trước nữa, đúng hơn là gã tự xóa trí nhớ đó vì không muốn vướng bận điều gì khi trao đổi linh hồn với quỷ, nhưng sau khi căm hận con người, gã lại trở nên bất cần, mặc kệ mọi thứ. Nói tóm lại, cuộc sống của gã tẻ nhạt như vậy thôi. Nhưng nam nhân đó thì khác, chỉ có mười bảy năm cuộc đời, trí nhớ chỉ lưu giữ được xa nhất chỉ đến năm tuổi, vậy mà bao nhiêu là thứ được kể ra. Gã và anh, hai số phận, hai cuộc đời trái ngược, nhưng lại có thể trở thành bạn.

"Ngươi lại đóng kết giới rồi?"

Một giọng nam nhân vang lên sau lưng khiến gã bị kéo ra khỏi những hồi ức cũ. Gã không quay đầu lại nhìn vì gã biết giọng nói đó. Nam nhân bước đến có mái tóc đen và đôi mắt màu đỏ như máu, thân hình cao lớn khoác trên mình bộ tây phục cùng với tấm áo choàng màu đen, cuối cùng là cặp sừng và đôi cánh đã chứng minh cho thân phận của hắn. Hắn là quỷ, là kẻ mà Tống Trạch Dương đã dùng linh hồn để đổi lấy quyền phép.

 Hắn là quỷ, là kẻ mà Tống Trạch Dương đã dùng linh hồn để đổi lấy quyền phép

Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.

"Đúng vậy. Ta không muốn con người vào đây nữa."

"Ngươi vẫn căm hận con người à? Thật uổng công ta phá kết giới của ngươi cho nam nhân đó vào."

"Hóa ra là do ngươi mở đường cho Trương Hữu Vinh vào. Nhưng mọi chuyện đã kết thúc rồi, cậu ta sẽ không thể đến đây được nữa."

"Tại sao?"

"Là ngươi yếu đi hay cố tình không nhìn thấy? Ta đã cắt mối liên kết giữa bọn ta rồi. Trương Hữu Vinh chỉ là con người, bây giờ hẳn là đã quên mất ta rồi, mà cuộc sống của cậu ta kể cả có tồn tại ta hay không cũng chẳng có gì thay đổi."

[ All Thiên Bình ] Tôi Yêu Em, Nữ PhụNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ