Chương 19.

7.6K 271 9
                                    

Sáng Giản Vi ăn kem lạnh nên đêm ngủ bụng đau không chịu được, khuôn mặt nhỏ nhắn thống khổ ngồi dậy, đi xuống tầng pha nước ấm.

Bước chân cô khẽ khàng, sợ đánh thức Lâm Cẩn Ngôn và dì Lan, đi xuống phòng khách, nhẹ nhàng cầm cốc đi vào bếp.

Đèn sáng lên, không ngờ lại nhìn thấy Lâm Cẩn Ngôn đang đứng cạnh máy lọc nước, anh mặc áo ngủ màu đen, tóc vẫn còn ướt, hình như vừa tắm xong.

Giản Vi thấy anh, hơi ngạc nhiên: "Anh vẫn chưa ngủ ạ?"

Lâm Cẩn Ngôn "Ừ" một tiếng, nghiêng đầu nhìn cô. Thấy cô cầm ly nước đứng đơ người, sắc mặt tái nhợt.

Lâm Cẩn Ngôn hơi cau mày, cầm cốc đi về hướng cô.

"Sao mặt lại trắng bệch ra thế này?" Vừa nói vừa đưa tay lên sờ trán cô.

Lòng bàn tay Lâm Cẩn Ngôn ấm áp nhưng Giản Vi vẫn tránh đi theo phản xạ, nhỏ giọng nói: "Em đau bụng."

Lâm Cẩn Ngôn quan sát cô kỹ càng, người đã gầy lắm rồi, giờ mặt không còn chút sắc hồng, trông đáng thương vô cùng.

Lâm Cẩn Ngôn cau mày, cầm lấy cốc của cô, không nói gì, xoay người rót nước ấm cho cô.

Giản Vi đứng ngoài cửa, lẳng lặng nhìn bóng lưng anh.

Lâm Cẩn Ngôn – cái người mang vẻ ngoài lạnh như băng, tính khí thất thường nhưng thật ra anh lại là kiểu người ngoài lạnh trong nóng đấy chứ? Dịu dàng đến thế này.

Giản Vi tựa vào cửa, ngắm Lâm Cẩn Ngôn không chớp mắt, khóe miệng nhoẻn lên nụ cười vui sướng.

Lâm Cẩn Ngôn rót nước ấm rồi đưa cho cô. Giản Vi vội cầm lấy, nhìn Lâm Cẩn Ngôn: "Cảm ơn anh nha."

"Uống nước gừng pha với đường đỏ có đỡ hơn không?"

Giản Vi sững người: "Sao cơ ạ?"

"Được rồi, em lên phòng trước đi, đừng khóa cửa." Lâm Cẩn Ngôn lười giải thích, bỗng nhiên cảm thấy có chút ngại ngùng.

Giản Vi nghe anh bảo đừng khóa cửa, theo phản xạ lùi về, núp sau cánh cửa, chỉ để đầu lộ ra, ánh mắt trong veo nhưng đầy cảnh giác nhìn Lâm Cẩn Ngôn: "Anh, anh muốn làm gì?"

Lâm Cẩn Ngôn thấy mặt Giản Vi đề phòng mình, đột nhiên cảm thấy khó chịu, đen mặt nói: "Em thấy Lâm Cẩn Ngôn tôi sẽ hứng thú với người mang dáng hình của học sinh tiểu học à?"

Giản Vi bất ngờ, mặt tái đi, rồi lại đỏ lên, tay che ngực: "Sao anh cứ phải nói em thế nhỉ? Ai là học sinh tiểu học chứ?"

Ánh mắt Lâm Cẩn Ngôn lướt qua ngực cô, nhìn cô không chớp mắt, biểu cảm muốn cười lại thôi.

Giản Vi vừa xấu hổ vừa bực mình, thấy Lâm Cẩn Ngôn nhoẻn miệng cười, rõ ràng là đang nhạo báng cô!! Hết lần này tới lần khác không sao cãi được anh, cáu đến nỗi mặt đỏ bừng, bĩu môi, mãi mới mắng anh được một câu: "Lâm Cẩn Ngôn! Mắt anh quáng gà rồi!"

Lâm Cẩn Ngôn nhướng mày, trong mắt thoáng qua nụ cười trêu chọc.

Giản Vi thấy anh vẫn đang cười càng tức hơn, đỏ mặt trừng anh một cái, cuối cùng giậm chân, xoay người đi ra ngoài.

[HOÀN] Ngọt Ngào - Nghê Đa HỉNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ