Chương 24.

8K 301 7
                                    

Thấy Giản Vi nóng lòng muốn phủi sạch quan hệ với mình, Lâm Cẩn Ngôn giận đến mức lửa muốn phun trào.

Giản Vi nhìn anh, nói: "Em không phải người thân của anh, nợ tiền anh đương nhiên phải trả lại."

Lâm Cẩn Ngôn nhíu chặt mày, mãi sau, đột nhiên cười lạnh một tiếng: "Còn gì nữa không? Giản Vi, em nợ tôi, cả đời em cũng không trả nổi!"

Giọng anh đột nhiên gắt lên, Giản Vi khẽ run lên, đôi mắt nhìn anh chằm chằm, môi run rẩy, tựa như muốn nói gì đó, do dự một lúc, cuối cùng lại không nói gì.

Lâm Cẩn Ngôn nói đúng, cô nợ anh, đời này không trả nổi. Tiền có thể trả nhưng ân tình sau trả được đây?

Cô á khẩu không trả lời được, không thể phản bác anh.

Ngay cả số tiền Lâm Cẩn Ngôn đã chi cho cô, cả đời này cũng không trả nổi. Mặc cho cô đã bày tỏ rằng mình không muốn mua bất cứ thứ gì, nhưng anh lại mua cho cô rất nhiều thứ, quần áo giày dép, chất đầy một xe đẩy. Ngoài ra anh còn mua điện thoại mới cho cô, thêm một chiếc laptop đời mới.

Anh cầm điện thoại của cô lên, lưu luôn số mình vào, còn tự thêm số cô vào gia đình trong phần danh bạ của mình.

Trên đường về nhà, Giản Vi nhìn ghế sau chật kín đồ chỉ cảm giác như bị ai lóc xương rút thịt, trong đầu quẩn quanh một suy nghĩ: "Lãng phí! Hết sức lãng phí!"

Trước đây nợ tiền Lâm Cẩn Ngôn, cô cảm thấy chỉ cần mình cố gắng hết sức thì sẽ trả đủ cho anh, nhưng bây giờ, toàn đồ xa xỉ như thế này...

Không biết đăng bán trên mạng liệu có ai mua không nhỉ?

Giữa đường, Lâm Cẩn Ngôn nhận được một cuộc gọi, công ty xảy ra vấn đề cần anh đến xử lý. Anh chở Giản Vi về đến cổng, xách toàn bộ túi đồ vào trong nhà rồi lập tức ra xe.

Túi lớn túi nhỏ chất đầy sofa, dì Lan tò mò đi tới, nhìn giá thành từng món đồ, ánh mắt sáng lên nói với Giản Vi: "Vi Vi, cậu chủ rất tốt với con."

Chưa bao giờ bà thấy cậu chủ tiêu xài hoang phí cho phụ nữ nhiều như thế này, đến chi tiền cho bản thân cũng chẳng đến mức coi tiền như rác.

Giản Vi không biết nên cười hay nên khóc, nếu trước đây, Lâm Cẩn Ngôn đột nhiên mua tặng cô nhiều đồ như này, cô sẽ nghĩ là anh đang thích mình. Nhưng bây giờ... Chẳng lẽ anh coi cô là em gái?

Ngày hôm nay Lâm Cẩn Ngôn mua cho Giản Vi tất cả những đồ dùng cần thiết, còn mua cho cô chiếc laptop cô đã ao ước từ lâu. Lên Đại học rồi, laptop là thứ không thể thiếu.

Nhưng cô vẫn muốn trả tiền lại cho anh.

Còn quần áo, giày dép, túi xách,... cô không cắt mác để hết vào trong tủ, không động tới, cũng không có ý định sử dụng.

Rạng sáng, Giản Vi không ngủ được, xuống bếp lấy nước, xuống đến tầng hai, theo bản năng nhìn về phía phòng Lâm Cẩn Ngôn. Cửa vẫn mở, trong phòng tối đen không một bóng người.

Nhớ lại hôm nay lúc anh nhận được điện thoại, mặt biến sắc, Giản Vi không khỏi lo lắng, vào bếp lấy nước, mở cửa phòng khách, đi ra ngoài nhìn bốn xung quanh, ánh mắt hướng ra ngoài đường, đợi Lâm Cẩn Ngôn về.

[HOÀN] Ngọt Ngào - Nghê Đa HỉNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ