Chương 42.

8.3K 249 5
                                    

Lần đầu tiên Giản Vi và Lâm Cẩn Ngôn đi du lịch với nhau sau khi xác nhận quan hệ là vào ngày 29 tháng 1.

Ngày hôm ấy, tuyết giăng kín bầu trời.

Lâm Cẩn Ngôn lái xe đến nhà họ Chu đón Giản Vi, khi đến nơi, tuyết đã phủ kín mui xe.

Mẹ Chu đứng trong bếp nhắc dì giúp việc nấu bữa sáng cho con gái, khi đi ra phòng khách đúng lúc thấy Lâm Cẩn Ngôn bước ra khỏi xe.

Đây không phải lần đầu tiên Lâm Cẩn Ngôn đến nhà, lần trước đi về với Giản Vi sau khi giỗ ông nội, ngay tối hôm ấy anh đã mang theo quà lớn quà nhỏ đến ra mắt mẹ vợ.

Mẹ Chu vô cùng hài lòng với Lâm Cẩn Ngôn, khi anh vừa đi, mẹ đã kích động nắm tay Giản Vi, khen con trai nhà người ta hết nước hết cái, rằng Lâm Cẩn Ngôn vừa đẹp trai lại còn thông minh, lễ phép, có khả năng làm trụ cột gia đình rồi lại khen con gái có mắt nhìn người. Vì dù sao thì người đàn ông thành đạt độc thân như Lâm Cẩn Ngôn chính là đối tượng khiến bao nhiêu cô gái phải ước ao.

Mẹ Chu vừa ý chàng rể tương lai, Giản Vi ngồi bên cạnh cũng thêm vào vài câu: "Anh ấy tốt lắm mẹ ạ."

Nói xong lại liếc mắt nhìn Chu Lâm Duyên đang ngồi trên sofa xem tài liệu, nhỏ giọng nói: "Nhưng anh trai lại nói Lâm Cẩn Ngôn không thích hợp với con."

Mẹ Chu nghe xong vội sổ ra một tràng giáo huấn con mình: "Còn không chịu tìm bạn gái mà dám ngăn cản chuyện em gái lập gia đình à? Anh ngứa da lắm rồi phải không? Mẹ nói cho anh biết! Trước Tết mà không dẫn con dâu về ra mắt thì đừng hòng gọi đây là mẹ nữa! Cái nhà này anh cũng không cần về nữa đâu!!"

Chu Lâm Duyên đột nhiên bị mắng, vô cùng bối rối. Anh đang tập trung xem tài liệu, không hiểu sao lại bị mẹ mắng một tràng như vậy.

Nhưng cuối cùng anh cũng hiểu, Giản Vi hẹn hò với Lâm Cẩn Ngôn chính là một con hồ ly sống với một con sói già hô mưa gọi gió. Chỉ nói một câu mà đã khiến anh bị mắng thảm như vậy, còn gán cho anh cái tội danh "Truy nã con dâu."

Từ khi em gái về nhà, địa vị của Chu Lâm Duyên đã rơi xuống vực thẳm, nhưng anh cũng quen rồi.

---

Mẹ Chu thấy Lâm Cẩn Ngôn, cười rạng rỡ, mở cửa bước ra sân, vẫy tay với anh, cao giọng: "Cẩn Ngôn tới rồi hả con."

Lâm Cẩn Ngôn sải bước đi tới, lễ phép chào mẹ Chu: "Bác vẫn khỏe chứ ạ?"

"Ừ, mau vào nhà đi con, ngoài trời lạnh quá." Mẹ Chu tươi cười dẫn Lâm Cẩn Ngôn vào nhà.

Bà đặt một đôi dép xuống cho Lâm Cẩn Ngôn, cười nói: "Tới đón A Noãn phải không, con bé vẫn đang ngủ, đúng lúc lắm, con lên gọi con bé dậy đi."

Lâm Cẩn Ngôn đáp lời, đi lên tầng.

Anh mở cửa phòng, trên giường, Giản Vi rúc vào trong chăn, co người thành một quả bóng nhỏ, chỉ lộ đầu ra ngoài.

Lâm Cẩn Ngôn đi tới, ngồi xuống cạnh giường, giơ tay kéo chăn.

Chăn đắp không kín, vừa kéo ra đã thấy Giản Vi mặc đồ ngủ màu trắng, đầu gối co đến ngực, khuôn mặt xinh xắn, mắt nhắm nghiền, tựa như gấu trúc đang ngủ đông, vô cùng đáng yêu.

[HOÀN] Ngọt Ngào - Nghê Đa HỉNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ