Chương 12.

9.1K 350 24
                                    

Giản Vi xấu hổ đến điên rồi, cả buổi trưa chỉ dám ở trong phòng không dám xuống nhà. Cuộn mình trong chăn, nằm sấp trên gường, lúc sau lại tung chăn đi ra bàn học ngồi để thay đổi suy nghĩ, nhưng cảnh tượng đôi môi ấm áp của Lâm Cẩn Ngôn chạm môi cô cứ mãi lởn vởn trong tâm trí, không thể xóa nhòa.

Nhớ về khoảnh khắc hai môi chạm nhau ấy, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Giản Vi thấy mất mặt nên không ra khỏi phòng, vì thế mà đến bữa cơm rồi cũng không xuống dưới tầng nấu như mọi khi.

Mười hai giờ trưa, Lâm Cẩn Ngôn đói, vào phòng bếp mở tủ lạnh nhìn lướt qua, chỉ có sủi cảo là có thể nấu ăn luôn. Nhưng gần đây đã quá quen với tay nghề của Giản Vi, mày nhíu lại, sau đó đóng cửa tủ, xoay người ra khỏi phòng bếp, đi lên tầng.

Trên tầng, Giản Vi đang làm bài tập để đầu óc tập trung vào chuyện khác, bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa mà giật mình, mặt trắng bệch.

Ôi mẹ ơi phải làm sao bây giờ!! Anh sẽ không bắt cô chịu trách nhiệm chứ?!!

Cô ngồi trên ghế thả lỏng bản thân, không dám tạo ra bất cứ tiếng động nào.

Lâm Cẩn Ngôn đợi một lúc cũng không thấy Giản Vi ra mở cửa, nhẫn nại gõ thêm lần nữa.

Giản Vi vẫn không có động tĩnh gì, căn phòng lặng yên, cô muốn để Lâm Cẩn Ngôn tưởng rằng mình đã ngủ rồi.

Lâm Cẩn Ngôn đứng ở bên ngoài, hai tay đút túi quần, cơ thể lười biếng dựa vào vách tường, hơi rũ mắt, khóe miệng giương lên nụ cười nhạt.

Hỡi ôi cô bé hơi ngại ngùng này~

Anh đứng im một lúc, lại gõ cười, lời nói còn mang theo ý cười: "Đừng trốn nữa, ra đây đi, tôi đói rồi."

Ở trong phòng Giản Vi nghe vậy mà nghiến răng. Anh đói thì tự đi mà nấu!

Cửa phòng vẫn đóng chặt, nụ cười Lâm Cẩn Ngôn càng sâu hơn, anh nói: "Giản Vi, em cứ trốn như vậy sẽ làm tôi hiểu lầm đấy."

Giản Vi sững người, ánh mắt nhìn chằm chằm cửa phòng. Hiểu lầm? Hiểu lầm cái gì?

Đang suy nghĩ, thanh âm Lâm Cẩn Ngôn lại truyền tới: "Giản Vi, vừa rồi là em cố ý à?"

Vừa dứt lời, cửa phòng đã được mở ra.

Giản Vi trừng mắt, cả người căng thẳng, lớn tiếng cãi lại anh: "Em không cố ý!"

Lâm Cẩn Ngôn nhìn cô, ánh mắt thoáng quá tia cười: "Thật sao?"

Giản Vi điên lắm rồi, cuống cuồng nói: "Em chắc chắn! Em cố tình hôn anh để làm gì? Em có bị điên đâu?!"

Lời nói vừa dứt, sắc mặt Lâm Cẩn Ngôn trở nên nghiêm trọng, mắt híp lại, ánh mắt không vui nhìn Giản Vi.

Bị điên? Cố tình hôn anh là bị điên à? Cô đang chê anh đúng không?

Lâm Cẩn Ngôn phát cáu với Giản Vi, tâm can trĩu nặng, hung hăng trợn mắt với cô: "Đi xuống nấu cơm!"

Nói xong liền xoay người đi xuống tầng.

[HOÀN] Ngọt Ngào - Nghê Đa HỉNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ