Chương 31.

11.2K 348 26
                                    

Lâm Cẩn Ngôn dẫn Giản Vi vào nhà, Giản Vi lẳng lặng đi theo anh, đầu óc mơ hồ, chưa thể tỉnh táo.

Thay dép đi trong nhà, bị Lâm Cẩn Ngôn ôm lên phòng, cửa phòng đóng lại, phút chốc, Lâm Cẩn Ngôn đột nhiên xoay người đặt cô lên cửa. Giản Vi giật mình khẽ kêu lên, giây tiếp theo, môi đã bị chặn lại.

Hai mắt mở to, hơi thở như muốn ngừng đi.

Không như nụ hôn bá đạo mạnh mẽ trước đó, nụ hôn này, dịu dàng vô cùng.

Đôi môi êm ái hôn xuống môi cô, tay anh ôm chặt eo cô, kéo cô vào lòng mình, lưỡi linh hoạt cạy mở hàm răng cô, dịu dàng hôn từng chút từng chút một.

Nhưng kiểu hôn dịu dàng này khiến người ta cảm thấy mỏi người, Giản Vi bị hôn đến mềm nhũn, cả người dựa vào Lâm Cẩn Ngôn. Hai cánh môi cô khẽ mở ra, nhắm mắt lại, từ từ giơ tay lên, ôm lấy Lâm Cẩn Ngôn.

Tâm can nở hoa, vui vẻ ngập tràn, như muốn nhấn chìm cô trong hạnh phúc.

Mãi sau, cuối cùng Lâm Cẩn Ngôn cũng buông cô ra.

Nhưng chưa kịp lấy hơi đã thấy ngón giữa lành lạnh.

Cô ngẩn ra, cúi đầu nhìn tay phải của mình.

Bóng tối phủ mờ, chỉ có ánh sáng từ kim cương tỏa ra.

Lâm Cẩn Ngôn đưa tay bật đèn, cả căn phòng ngập trong ánh sáng.

Giản Vi ngẩng đầu, thấy ngón tay mình không biết từ khi nào xuất hiện thêm một chiếc nhẫn, kinh ngạc đến mức không nói được thành lời.

Đến khi cô tỉnh táo trở lại, theo phản xạ muốn tháo nhẫn xuống.

"Em thử tháo nhẫn ra xem." Giọng Lâm Cẩn Ngôn lạnh lùng vang lên.

Giản Vi ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn anh.

Ánh mắt Lâm Cẩn Ngôn híp lại, không vui nhìn cô.

Giản Vi mím môi, thấp giọng nói: "Nhưng nhẫn này, đắt quá..."

"Nhẫn của anh, đeo nhẫn anh đưa thì chính là người của anh." Lâm Cẩn Ngôn cầm tay cô, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô, không cho phép cô từ chối.

Giản Vi kinh ngạc nhìn anh chằm chằm, đôi mắt ngập nước.

Đến tận bây giờ, cô vẫn tưởng mình đang chìm trong cơn mộng mị, suy nghĩ một lúc, không dám tin tưởng hỏi lại anh: "Anh thích em thật sao?"

Lâm Cẩn Ngôn chớp mắt: "Sao nào? Hôn anh rồi bỏ chạy không muốn chịu trách nhiệm à?"

"Dạ?" Giản Vi sửng sốt, đến khi phản ứng lại thì mặt đỏ bừng, ánh mắt oánh trách nhìn, thầm thì: "Rõ ràng là anh hôn em."

Cô mới là người bị chiếm tiện nghi mà sao giờ anh lại thành nạn nhân rồi?

Lâm Cẩn Ngôn thấy Giản Vi cúi đầu, vẻ mặt giận dỗi nhưng không nói, ánh cười đong đầy đôi mắt, anh cúi người, nghiêng đầu, môi sát bên tai cô, nhẹ giọng: "Đúng vậy, thưa cô Giản Vi, đúng là tôi hôn cô trước, nên hãy cho tôi cơ hội được chịu trách nhiệm với cô."

Anh thì thầm vào tai cô, hơi thở nóng bỏng phả vào khiến tim Giản Vi run lên, tai đỏ bừng.

Cô ngẩng đầu, ánh mắt ươn ướt nhìn Lâm Cẩn Ngôn.

[HOÀN] Ngọt Ngào - Nghê Đa HỉNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ