Chương 3

11.6K 854 59
                                    

"Tiểu thư, về đến nhà rồi."

Lưu Chí không muốn quấy nhiễu Hạ Tu Âm, nhưng cô đã ngồi trong xe một giờ, lại thêm một đêm không ngủ, Hạ Tu Âm nên đi nghỉ ngơi.

Hạ Tu Âm lấy khăn lông trên người Hạ Du ra, mới thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng của nàng.

Lưu Chí chăm sóc xe rất kĩ, bên trong còn chuẩn bị cả túi khử mùi. Hạ Du nhìn thấy chỗ nào cũng mới tinh, tính chất cao cấp, lúc nào cũng nghe được thoang thoảng mùi thơm. Chân nàng cứng lại, không dám cả nhúc nhích.

Trên người nàng quá bẩn.

Hạ Du có chút rầu rĩ, cúi đầu mới phát hiện lòng bàn tay đã không còn bụi bẩn như trước nữa, kinh ngạc mà nhìn kĩ lại lần nữa.

Sau đó nàng cảm nhận được tầm mắt của tỷ tỷ chỉ dừng trên người mình, mặt Hạ Du đỏ tới tận cổ.

Là Hạ Tu Âm giúp nàng làm sạch.

Tiếng trong lồng ngực lại "thình thịch, thình thịch" nhanh hơn.

Hạ Tu Âm sẽ chăm sóc nàng.

Đây là sự thật.

"Đi vào nhà thôi." Hạ Tu Âm sửa sửa mái tóc rối che đi khuôn mặt nhỏ của Hạ Du: "Dì Trần đã nấu cháo rồi, trước tiên chúng ta đi tắm rửa, thay bộ đồ mới, sau đó sẽ dùng bữa."

Hạ Du im lặng nhìn Hạ Tu Âm, đôi mắt không dính chút bụi trần, thanh triệt như thế.

Hạ Tu Âm cùng nàng dựa sát vào nhau, cho nên Hạ Du có thể nhận thấy trong mắt tỷ tỷ đều là ôn nhu quan tâm. Lông mi Hạ Tu Âm nhẹ nhàng chuyển động, mỗi lần chớp mắt đều làm cho Hạ Du cảm thấy rất thú vị.

Lưu Chí mở cửa xe, dang tay ra giống như đang chuẩn bị đón lấy đứa trẻ.

Hạ Du theo bản năng rụt lại vào trong người Hạ Tu Âm, rồi cứng đờ tứ chi vì động tác nháy mắt kia.

Nàng muốn ngoan ngoãn nghe lời, không làm cho tỷ tỷ khó chịu.

Tay nhỏ run rẩy giơ lên, nàng ngoan ngoãn cho Lưu Chí ôm nàng.

"Đúng là đứa trẻ ngoan, rất nghe lời." Lưu Chí thuần thục bế Hạ Du, mỉm cười khen nàng.

Tuy rằng trước giờ Hạ Tu Âm sống hướng nội, thậm chí còn không mở miệng nói, nhưng vẫn làm cho Hạ Du cảm thấy rất khổ sở. Khuôn mặt nhỏ lau xong thì trắng như tuyết, đôi mắt đen láy, nhìn lúc nào cũng ươn ướt.

Vai người đàn ông này rất rộng, độ ấm cũng cao, Hạ Du có chút không thích ứng.

Nhưng nàng nghe thấy ông khen nàng, nghĩ thầm đây có lẽ là người tốt, nàng cũng muốn thích ông.

Hạ Du ở lòng ngực Lưu Chí, đôi mắt không chớp vẫn nhìn về phía Hạ Tu Âm.

Hạ Tu Âm bước một chân ra khỏi xe, lộ ra mắt cá chân mảnh khảnh như viên ngọc trơn bóng được tinh chế tinh xảo.

Đem khăn ướt sử dụng còn dư bỏ vào trong túi xách, lúc này Hạ Tu Âm mới bước xuống xe.

Cô nhìn về phía Hạ Du, thấy đứa trẻ mở to đôi mắt, được Lưu Chí bế trên tay nhưng cả người khẩn trương đến cứng đờ, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, bộ dáng lo sợ, nghi hoặc, bất an. Nhưng nàng vẫn một mực chăm chú nhìn theo Hạ Tu Âm.

[BHTT] [Edited] Nuông Chiều - Dưỡng XuânNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ