Chương 13

6.9K 519 111
                                    

Hạ Du không dám làm đau Hạ Tu Âm, chỉ là nắm góc áo, siết chặt đến ngón tay trở nên trắng bệch.

Nàng khóc dữ dội, nhưng lại không ồn ào, giống động vật nhỏ khẽ thút thít, thanh âm vừa đáng yêu vừa đáng thương, làm người mềm lòng đến rối tinh rối mù.

Vạt áo Hạ Tu Âm bị nước mắt nàng thẩm thấu, chỗ cổ áo ướt một mảng.

Cô muốn nhìn mặt Hạ Du một chút, nhưng chỉ làm động tác nhỏ Hạ Du liền hơi giãy giụa, đầu càng hướng hõm vai cô cọ cọ, giọng nói cũng luôn hàm hàm hồ hồ thân thân mật mật kêu "Tỷ tỷ", "Tỷ tỷ".

Hạ Du lại một lần nữa được tỷ tỷ ôm, hương thơm mềm mại trước sau như một.

Nàng thật cẩn thận nhẹ ngửi mùi thơm của Hạ Tu Âm, buồn bã nghĩ rằng tỷ tỷ không thích nàng.

Tỷ tỷ tốt như vậy, nhưng tỷ tỷ không thích nàng.

Nước mắt "tách tách" rơi.

"A Du......" Hạ Tu Âm khẽ vuốt phần lưng đứa nhỏ, ôn nhu kiên nhẫn. Hạ Du nhìn không tới, nàng yêu thích mắt tỷ tỷ, thoáng qua một ý cười rất nhỏ.

Đuôi mắt thoáng thấy vợ chồng Hạ Mãn lo lắng sốt ruột vào cửa, Hạ Tu Âm thu hồi thần sắc, khôi phục sự ôn hòa hờ hững.

Hạ Tu Âm giữ hai vai gầy của Hạ Du, không thể cự tuyệt ép nàng đối diện với mình, chậm rãi nói: "A Du đừng khóc, ba mẹ sẽ đối xử tốt với em, về sau tôi cũng thường xuyên thăm em được không?"

Hạ Du làn da non nớt, đặc biệt là vùng mắt, có lẽ là thương tâm, mỏng đến sung huyết, làm cho hai tròng mắt phủ đầy nước, đáng thương vô cùng.

Hạ Tu Âm không có đưa tay đi lau mắt nàng, cô tìm khăn giấy nhẹ nhàng ấn, rất nhanh nước đã thấm vào giấy.

"Không..." Hạ Du nước mắt lưng tròng mà nhìn cô, lắc đầu rồi lắc đầu, sợ cô nhìn không thấy: "Không được... Tỷ tỷ..."

"Vậy em... muốn gì?" Hạ Tu Âm giọng nói nhẹ nhàng mà mềm mại, biểu tình nhã nhặn lịch sự, âm cuối lại hơi cao lên, mang theo ý nào đó cấm kỵ dẫn dụ.

Hạ Du to gan lớn mật nắm lấy ngón tay Hạ Tu Âm, ngước cả mặt ướt đẫm lên: "Em... muốn tỷ... muốn tỷ tỷ...... muốn tỷ tỷ ở cùng với em."

Biệt thự chỉ có khoảng ba người làm, trước mắt trình diễn tiết mục hù thần, ai cũng không dám phát ra tiếng động.

Không gian rộng lớn, yên lặng an tĩnh, xen kẽ tiếng ve sầu lờ mờ từ cửa sổ, mềm mại, mang theo giọng nói nức nở trẻ con rõ ràng nói: "Em muốn tỷ tỷ."

Bước chân Hạ Mãn cách các nàng không xa, vợ hắn sững sờ siết chặt tay hắn.

Hạ Tu Âm hướng bọn họ một cái nhìn xin lỗi, ý bảo bọn họ tạm thời đừng nóng nảy.

"Ba mẹ A Du đều là người rất tốt, thử cùng họ ở chung một thời gian xem thế nào?" Hạ Tu Âm lui một bước, khuyên nhủ.

Tất cả tâm trí Hạ Du đều bị sợ hãi nuốt chửng, nàng thở hổn hển một chút, cũng không phân biệt Hạ Tu Âm nói gì đó.

Hạ Tu Âm sửa mái tóc hơi rối trên trán nàng, nàng tiếp tục lẩm bẩm: "Tỷ tỷ... đừng không cần em..."

"Đừng không cần em..."

[BHTT] [Edited] Nuông Chiều - Dưỡng XuânNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ