Ngoại truyện 1

5.1K 223 14
                                    

Hoa hồng tươi mới hái, cành xanh thanh mảnh, được bao phủ bởi những chiếc gai mỏng như nhung.

Nụ hoa tươi đẹp mềm mại, thẹn thùng hé mở cánh hoa, đỉnh chóp điểm xuyết vài giọt nước long lanh trong suốt, uyển chuyển nhẹ nhàng, run rẩy, muốn rơi nhưng chưa được.

Nhu nhược, mềm rũ.

Chọc người khác trêu đùa che chở.

Hạ Tu Âm cúi nhìn, đầu ngón tay vuốt ve những đường gân lá chằng chịt, mơn trớn mỗi một đường vân, tâm tư nhẹ nhàng phân tán bay xuống, theo bản năng cắm rễ, sinh trưởng, leo lên đến nơi mà cô quyến luyến.

Nàng đang đợi sao?

Có khóc không?

Nên làm thế nào...... Mới có thể dỗ dành nàng đây.

"Tiểu thư, trời mưa rồi." Lưu Chí mở cần gạt nước.

Lúc đầu chỉ vài ba hạt mưa, một lát sau mưa tuôn như trút nước, trong phút chốc, cửa kính xe phủ lên một lớp màng nước trong suốt.

Ào ào vang dội, đập vào tai người ta không thôi.

Trời đột nhiên tối sầm xuống.

Lưu Chí từ kính chiếu hậu, thấy Hạ Tu Âm bình tĩnh nhìn hoa hồng trong tay.

Gò má trắng nõn nhỏ nhắn bị đèn màu ấm bên trong xe mạ lên vài phần nhu hòa, lông mi dài hơi cong, đổ xuống bóng đen nhợt nhạt.

Dưới màn mưa ồn ào, không biết là nhớ tới cái gì, cô gái trẻ trung ấm áp chắc đang muốn cắt đứt cơn mưa phiền phức này đi.

Lưu Chí đảo mắt, lại trùng phùng Hạ Tu Âm trước mắt cùng cô bé nhiều năm trước cố gắng giữ bình tĩnh kia.

Chỉ là khác với lúc nhỏ khổ thân ngụy trang, đuôi mày Hạ Tu Âm giờ đây ẩn chứa vẻ dịu dàng đã lắng đọng từ lâu sau khi sóng gió qua đi, lộ ra chút hớn hở cùng vội vàng.

Vội vàng...... Về nhà.

...... Đến gặp nàng.

Bên ngoài bình tĩnh lãnh đạm, kỳ thật bên trong là đứa trẻ đáng thương co rúm, khóc thét chói tai, trong bóng đêm xa xôi mờ mịt cô dần dần vỡ vụn, biến mất không thể tìm được.

Ngón tay vẫn tham luyến vuốt ve hoa hồng, Hạ Tu Âm đưa mắt ra xem ngoài cửa sổ.

Ánh đèn bao trùm mảnh đất nhỏ đang quay cuồng hơi nước, đập vào mắt một cách phóng túng, sau đó vô cớ trút xuống vài phần thống khoái, lại ẩn giấu sự uyển chuyển triền miên.

Tách tách, ướt.

"Ừm......" Tầm mắt cô vẫn dừng trên cửa sổ xe bị nước mưa tạt vào, lại trôi xuống, "Chú Lưu đi chậm một chút."

Lưu Chí hoãn tốc độ, lúc đang đợi tín hiệu đèn, đột nhiên bị mưa lớn tát vào cửa sổ chắn gió.

Đột nhiên ông sinh ra vài phần cảm khái.

"Năm ấy nhặt được bảo bảo, mưa so với hôm nay còn lớn hơn."

Trong trí nhớ, cũng là trận mưa đó làm cho người ta sợ nhất, cả đường cũng không dám đi, vội vàng tìm một góc đường ngừng xe.

[BHTT] [Edited] Nuông Chiều - Dưỡng XuânNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ