Jeon Jungkook chuồn nhanh ra ngoài cổng trường, Kim Seokjin bám theo phía sau chỉ thoáng chốc đã bị mất dấu, dù chẳng phải sinh viên cốt lõi, nhưng chính bản thân cậu cũng không ngờ trí nhớ của mình lại có thể tốt đến như vậy.
Bắt được xe bus, cậu thành công cắt đuôi Kim Seokjin.
Về đến nhà, lưng cậu vẫn còn hơi lành lạnh, cậu lao thẳng lên trên phòng, vừa thay xong bộ đồ khác thì nghe được tiếng gõ cửa của ông nội.
-"Jungkook, có chuyện gì thế?"
Cậu vội vàng cất chiếc chăn hắn cho mượn vào tủ rồi mở cửa nói với ông.
-"Cháu...cháu không sao."
Ông nội xoa đầu cậu, ông rủ cậu xuống dưới phòng khách cùng ăn hoa quả, Jungkook lưỡng lự mãi, cậu không thích chạm mặt bà Kim chút nào, nhưng cuối cùng, thì cậu vẫn phải gật đầu đồng ý, vì cậu cũng chẳng thể chốn được đi đâu cả.
-"Thế Taehyung đêm qua có về không con?" ông nội kéo cậu ngồi ở ngay bên cạnh để hỏi chuyện cho dễ.
Thấy Jungkook lắc đầu, bà Kim liền tiếp lời bênh vực con trai.
-"Taehyung ấy à, thằng bé bận lắm, tập đoàn của nó cũng đang rất phát triển, nhiều khi thằng bé còn phải đi công tác ở nước ngoài nữa cơ."
Ông nội thở dài.
-"Thằng này hỏng thật."
-"Jungkook, con đừng buồn, đợi nó về, ông nội sẽ giáo huấn nó thật tốt."
Bà Kim nằng nặc phản đối.
-"Ba à, ba không được ích kỷ như thế, ba biết tính của Taehyung rồi còn gì, công việc đối với nó là trên hết."
Ông nội giận dữ quát.
-"Bận cái gì mà bận, đến một cuộc điện thoại nó cũng không thể gọi về nổi, chị với chồng chị không dạy được nó thì cứ để tôi dạy nó."
Jeon Jungkook run quá, cậu xin phép lên trên phòng nghỉ ngơi, ông nội và bà Kim có to tiếng qua lại vài câu rồi cũng nhanh chóng chìm vào yên lặng.
Jeon Jungkook nằm ngủ một giấc đến tận chiều tối, sau khi tỉnh dậy, cậu liền tìm quần áo để đi tắm cho thư giãn.
Lúc bước ra, cậu bất ngờ trông thấy Kim Taehyung đang ngồi thất thần ở giường, biết tâm trạng hắn không tốt, cậu chỉ nhìn khẽ một cái rồi vội lờ đi như chẳng có gì.
Ấy thế mà Kim Taehyung lại thích gây sự.
-"Nhìn gì?" hắn hất hàm hỏi cậu.
-"Không." Jeon Jungkook đứng một chỗ lau khô tóc.
-"TÔI HỎI CẬU, NHÌN CÁI GÌ?" Kim Taehyung tiến đến hằm hằm túm lấy cổ áo của cậu.
-"Không...không có!" Jeon Jungkook hoảng sợ lắc đầu.
Kim Taehyung ăn trúng phải ớt cay à, sao tự nhiên lại hành xử như muốn ăn tươi nuốt sống cậu luôn vậy.
BẠN ĐANG ĐỌC
|VKook| (Longfic) Khi trái tim lỡ nhịp! (Heartbeat)FULL
FanficKhi trái tim lỡ nhịp! (Heartbeat) --- Yêu đơn phương chính là một thứ tình cảm đáng sợ nhất trên thế gian, vậy mà tại sao, cậu vẫn cứ đâm đầu mà chẳng thể tìm ra lối thoát!