Min Yoongi tựa lưng vào cửa phòng của cậu, hắn cao lãnh đem một tay rúc vào trong túi quần, tiếng thở dài vang lên cùng gương mặt sầu tư thấy rõ.
-"Dạo này chuyện tình cảm giữa em và Kim Taehyung cũng lên hương quá nhỉ?"
Jeon Jungkook theo phản xạ liền lùi lại vài bước.
-"Đừng nói là...anh cho người theo dõi tôi..."
-"Đúng vậy!" Min Yoongi nhìn cậu mà đáp, khóe môi hắn cong cong thành một nụ cười nhạt.
-"Tôi thực sự đã rất đau lòng khi biết được em và Kim Taehyung cùng chung sống với nhau ở trong căn phòng này."
-"Bất công thật đấy, nhưng không sao!" hắn nhếch miệng, rồi bước đến ghé vào tai cậu nói nhỏ một câu.
-"Nếu ông trời đã để hắn có được nhiều thứ như thế, vậy thì tôi cũng nên cướp bớt đi cho đỡ tủi thân nhỉ!" Min Yoongi nói xong liền nghiêng người hững hờ lướt qua cậu.
-"Anh định làm gì?" Jeon Jungkook lãnh đạm lên tiếng.
Min Yoongi khẽ quay người lại, hắn đã không còn bị giam giữ trong cái mớ tình cảm đơn phương hỗn độn này rồi.
-"Cứ chờ đấy!"
-"Tôi sẽ đạp đổ hắn!"
Jeon Jungkook chỉ có thể đứng lặng một chỗ mà suy nghĩ rất nhiều, Min Yoongi và Kim Taehyung đã lâu rồi tình cảm chẳng còn tốt đẹp gì nữa. Nhưng cho dù mọi chuyện tồi tệ đến thế nào, thì cậu chắc chắn rằng cậu sẽ luôn ở bên cạnh Kim Taehyung bằng mọi giá.
...
Chuông báo thức liên hoàn inh ỏi reo dài bên tai, Jeon Jungkook khó chịu không rõ đã là lần thứ bao nhiêu cậu mở mắt ra xem đồng hồ.
Cậu tự nhủ bản thân sẽ chỉ ngủ trong chốc lát, vậy mà lúc tỉnh giậy thì cũng đã là 3 giờ chiều.
Jeon Jungkook nhanh nhẹn nhảy xuống dọn dẹp ga giường, cậu gập chăn gối đem nhét chặt vào trong chiếc vali to sụ, tủ quần áo còn có cả đống đồ của Kim Taehyung, cậu sắp xếp những thứ cần thiết nhất vào vali của cậu và hắn, sau đó xách thêm chiếc túi đựng cẩu lương cùng với cát vệ sinh của cún con mang ra đặt ở bên ngoài.
Loanh quanh trong phòng không ngờ cũng đã gần hai tiếng, Jeon Jungkook xem đồng hồ treo tường rồi lại mở điện thoại nhưng vẫn chưa nhận được cuộc gọi nào của Kim Taehyung.
Cậu ngồi phịch xuống nền nhà, phân vân cắn móng tay mất năm phút, cuối cùng vẫn là chọn cách bấm máy gọi điện cho Kim Taehyung.
Từng tiếng tút tút trôi đi, cả ba cuộc gọi của cậu hắn đều không nhấc máy.Jeon Jungkook trong lòng cảm thấy lo nhiều hơn giận, cậu một mình bắt xe bus công cộng, phải nhờ đến người phụ xe mới có thể đưa được hai chiếc vali đặt gọn vào một góc.
Về tới nhà, Jeon Jungkook định bụng sẽ gọi điện lại cho Kim Taehyung, nhừng vừa hé được chút cửa ra vào thì cậu chợt nghe thấy ông bà Kim đang ngồi ở phòng khách hơi to tiếng qua lại với nhau.
-"Bà sáng mắt ra chưa, thế nó lừa mất bao nhiêu tiền của bà?"
-"Rất nhiều!"
-"Rất nhiều là bao nhiêu?"
BẠN ĐANG ĐỌC
|VKook| (Longfic) Khi trái tim lỡ nhịp! (Heartbeat)FULL
FanfictionKhi trái tim lỡ nhịp! (Heartbeat) --- Yêu đơn phương chính là một thứ tình cảm đáng sợ nhất trên thế gian, vậy mà tại sao, cậu vẫn cứ đâm đầu mà chẳng thể tìm ra lối thoát!