Jeon Jungkook chẳng hiểu gì cả, những bước chạy của hắn và cậu mỗi lúc một nhanh, cậu quay lại nhìn đám người đang vật lộn đuổi theo ngay sau lưng mình, nhịn không được liền ngước sang hỏi hắn.
-"Có chuyện gì thế?"
Kim Taehyung cộc cằn.
-"Im miệng!"
Người đời đã có câu, không sợ kẻ địch mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu. Đang lúc nguy cấp, việc quan trọng nhất là sự phối hợp nhiệt tình, chứ không phải nói chuyện rồi làm hắn bị mất tập trung.
Nhưng thật ra, Jeon Jungkook trong những trường hợp như vậy lại rất lanh lợi. Hắn và cậu đang chạy ngoài đường lớn, phía trước là bến đỗ xe bus.
Jeon Jungkook quay sang nói to với Kim Taehyung.
-"Xe bus, mau đuổi theo xe bus."
Jeon Jungkook trông thấy một chiếc xe bus vừa cập bến, nhưng sau khi hắn và cậu tới nơi thì xe đã lăn bánh mất rồi.
Kim Taehyung vẫn điềm nhiên kéo cậu cùng nhau đuổi theo xe bus, bác tài xế thương tình liền đỗ lại để hắn và cậu bước lên xe.
-"Đi thôi bác ơi...làm ơn giúp chúng cháu." Jeon Jungkook đuối sức lắm rồi, may sao, bác tài xế cũng rất tinh ý, đám người chạy theo ở phía sau, từng tên, từng tên kịp thời bị bỏ lại.
Ghế ngồi đều chật kín, Jeon Jungkook đã quen với việc phải đứng trên xe bus, nhưng còn Kim Taehyung thì không.
Rồi bỗng, mấy bạn nữ ngồi ở hàng ghế đầu tiên thi nhau đứng dậy nhường ghế cho hắn.
Tuy bây giờ nam nữ bình đẳng, nhưng đàn ông đích thực như hắn dĩ nhiên không thích điều này, hắn chống chế bằng cách lôi cậu vào, nặng nhẹ ấn cậu ngồi xuống ghế.
-"Thôi, tôi đứng được mà." cậu ngọ nguậy.
-"Ngồi im." hắn giữ vai cậu.
Không phải là hắn thương cậu chạy nhiều mỏi chân đâu, mà vì hắn đã để ý thấy ánh mắt ghen tỵ của cậu. Thật lòng, hắn cũng rất muốn ngồi, nhưng ngồi vào ghế mà con gái nhường thì nhục lắm, chi bằng cậu giúp hắn hưởng lấy phúc phận này, vừa đỡ bị cậu ghen tỵ, lại vừa không phụ lòng các bạn nữ ở đây.
Đến cuối bến, cộng cả bác tài xế thì trên xe chỉ còn đúng bốn người.
Jeon Jungkook đợi cửa xe mở ra liền nhảy xuống đầu tiên, Kim Taehyung đi sau trả tiền vé giúp cậu, còn một người thanh niên đội mũ lưỡi trai cũng thong dong bước xuống.
Kim Taehyung nhìn ngang ngó dọc xung quanh vài lần, rồi mở máy gọi điện thoại cho ông quản gia tới đón.
Hắn và cậu đứng cách nhau khoảng năm mét, Jeon Jungkook đưa mắt nhìn chằm chằm vào Kim Taehyung, như thể hắn là tia hy vọng duy nhất của cậu khi đang bơ bơ giữa con phố rộng lớn vắng vẻ như thế này.
BẠN ĐANG ĐỌC
|VKook| (Longfic) Khi trái tim lỡ nhịp! (Heartbeat)FULL
FanfictionKhi trái tim lỡ nhịp! (Heartbeat) --- Yêu đơn phương chính là một thứ tình cảm đáng sợ nhất trên thế gian, vậy mà tại sao, cậu vẫn cứ đâm đầu mà chẳng thể tìm ra lối thoát!