CHƯƠNG 13

14.2K 805 46
                                    

Tiêu Tiêu: Ôi, cái chương phơi bày một nửa sự thật của tôi cũng đến rồi đây. Đau tim 💔
——

Sáng hôm sau, vì có hẹn với Bác sĩ nên Tiêu Chiến đã rời đi từ rất sớm. Vốn định ngủ thêm một lúc nhưng lại sợ đối mặt với người kia sẽ không biết giải thích từ đâu.

Nhất Bác khi tỉnh dậy không nhìn thấy người bên cạnh đâu càng trở nên lo lắng. Hôm nay anh đến công ty sao? Hôm qua chẳng phải công việc đã giải quyết được không ít sao. Hôm nay lại đi sớm như thế.

Trong lòng hắn một mảng mơ hồ vây kín, thế nhưng chính hắn mới chợt nhận ra, từ lúc nào hắn càng trở nên lo lắng cho anh nhiều hơn, đã bao lâu rồi hắn không còn nghĩ đến chuyện năm đó nữa.

Tiêu Chiến hôm nay không mang theo tài xế, anh tự bắt taxi mà đi. Đến nơi được y tá của bác sĩ Hạ dẫn đến một căn phòng nghỉ riêng. Sau đó Bác sĩ Hạ đến bắt đầu kiểm tra cho anh. Trong căn phòng bên cạnh dường như tất cả những loại máy móc cần thiết đều được trang bị sẵn, giống như sợ nếu để anh đi lòng vòng bên ngoài kiểm tra sẽ bị người khác nhìn thấy lại không hay.

Thế nhưng anh không hề biết, từ lúc bước khỏi biệt thư riêng, đã có một thân ảnh vẫn đang bám theo anh ở phía sau.

Sau khi làm hết một lượt kiểm tra, gắn đủ thứ dây nhợ từ đầu đến chân, đồng thời một số kiểm tra cần phải dùng sức để xem lực phản xạ chẳng mấy chốc khiến Tiêu Chiến choáng váng, đổ mồ hôi hột. Anh về lại phòng nghỉ đã thấy Tiêu Nhân ngồi chờ tự bao giờ. Tiêu Nhân vừa nhìn thấy Tiêu Chiến kiểm tra xong sắc mặt tái nhợt liền tiến đến đỡ lấy anh.

Ban đầu Tiêu Chiến không muốn để anh hai cùng đến, công ty không thể để không ai ở đó nhưng Tiêu Nhân đã sắp xếp ổn thoả, có thể dùng 3 giờ đồng hồ cùng bên cạnh Tiêu Chiến đến bệnh viện. Thấy anh hai kiên quyết, Tiêu Chiến cũng không thể cản.

Bác sĩ Hạ sau khi làm kiểm tra xong đưa Tiêu Chiến nằm trên giường nghỉ ngơi mới bắt đầu lên tiếng.

"Phải 30p sau mới có kết quả từ các bác sĩ chuyên khoa, sau đó tôi sẽ sang phòng bên cạnh cùng họ hội chẩn. Hai người có thể ở đây nghỉ ngơi chờ đợi một chút."

"Được" – Tiêu Nhân gật đầu đồng ý.

Một lúc sau, điện thoại Tiêu Nhân hết lần này đến lần khác liên tục reo lên. Tiêu Chiến nghe thấy cũng ngồi dậy , bảo anh hai cứ giải quyết công việc. Anh hiện giờ đỡ nhiều rồi.

Tiêu Nhân lo lắng xoay đầu nhìn Tiêu Chiến đang ngồi trên giường nghỉ ngơi liền tiến đến căn dặn.

"Anh ra ngoài nghe điện thoại một chút. Rất nhanh sẽ quay trở lại."

"Em cũng không phải đứa trẻ 3 tuổi a" – Tiêu Chiến nhăn mặt phản đối. Anh hai có thể đừng lo lắng cho anh như đứa trẻ được không.

Tiêu Nhân chỉ cười rồi rời đi.

Tiêu Chiến thấy anh hai đã đi khỏi anh liền đến bên cửa sổ mở ra để không khí bên ngoài tràn vào một chút, việc ở trong phòng kín khiến anh cảm thấy ngột ngạt không thôi.

[Bác Chiến] ĐỪNG ĐỂ ANH LẠI MỘT MÌNH - HOÀNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ