Chương 12

9 0 0
                                    


Mùi vị của sự phản bội nó như thế nào ? Cay, đắng, chua hay tanh nồng của vị máu ? Trương Y Y cũng không phải chưa từng trải qua cảm giác bị phản bội, nhưng những lần trước cô đều cho đó là sự cố ngoài ý muốn, cứ nghĩ bản thân nỗ lực thêm một chút thì có thể ở bên cạnh Vương Nhất Bác đến suốt đời. Nhưng, cô đã mắc một sai lầm quá nghiêm trọng đó là tin tưởng một cách bất chấp đối với một người. Dù cô có cố gắng nhiều hơn đi chăng nữa, thì kết quả vẫn là không hề tồn tại trong thế giới của người kia. Hôm qua Y Y phải cố gắng lắm mới ép được bản thân mình ngừng khóc, Vương Nhất Bác sao có thể vô tình đến mức như vậy chứ, thậm chí là một lời nói dối anh yêu em thôi mà cậu cũng chưa từng nghĩ đến. Đau, rất đau, đau đến tê tâm liệt phế, cảm giác của Trương Y Y bây giờ chính là đau đến không thể thở được.

Trong khi Trương Y Y đang vùi đầu trong đau đớn thì Vương Nhất Bác lại yên ổn mà nằm bên cạnh Tiêu Chiến. Cậu cuối cùng cũng quay trở lại với anh rồi nhưng còn người kia thì sao ? Chẳng lẽ đến một chút có lỗi cậu cũng không có ? Tiêu Chiến cũng đâu phải hạng người dễ đùa, anh ngoài việc gieo rắc tai ương đến cho người khác thì chẳng làm được cái gì cả. Tiêu Chiến là đau lòng từ nhỏ nên quên mất mùi vị của nó rồi hay là ngay từ đầu bản chất của anh cũng không khác gì Tiêu Dịch Nhân. Anh nói anh yêu cậu nhưng nó có chắc là đúng không ? Hay là anh vì quá buồn chán mà tìm đến ? Nực cười không khi mà một người thì trăm phương nghìn kế tìm cách cưỡng đoạt, còn một kẻ thì ngu muội mà dấn sâu vào vũng lầy đó.

Tiêu Chiến tìm cách quay lại với Nhất Bác đương nhiên sẽ có tính toán, kể từ lúc mất đi niềm tin đối với một người năm mười một tuổi thì anh đã mất hẳn cái được cho là lòng tin. Chỉ có giẫm đạp người khác dưới chân mới có thể tồn tại, đó là suy nghĩ duy nhất của anh hiện tại, dù là Vương Nhất Bác của mười ba năm trước hay mười ba năm sau đều không đáng giá. Vương Nhất Bác vẫn một lòng một dạ yêu Tiêu Chiến thậm chí còn sẵn sàng bỏ qua sai lầm trước đây của anh. "Thả hổ về rừng" đó chính là sai lầm lớn nhất dẫn đến cái chết quá sức tàn khốc của cậu. Tiêu Chiến tính trước rồi, nếu cứ nhì nhằng giữ Trương Y Y lại thì sớm muộn gì Vương Nhất Bác cũng bị ép quay trở về bên cô, nếu anh không ra tay thì trò chơi này sẽ kết thúc rất nhanh.

Đêm qua làm có hơi quá trớn nên phần eo và hạ huyệt của Tiêu Chiến bây giờ cực kì đau. Anh cố lết dậy mà nhăn mặt như muốn khóc, phần dưới phải nói là tê tái luôn chứ đau cái khỉ gì ! Vương Nhất Bác thật sự rất sung sức về khoản này, thậm chí Tiêu Chiến còn không nhớ nổi đêm qua mình đã làm bao nhiêu lần. Cậu cứ làm phần cậu còn anh thì hợp tác được vài trận đầu rồi còn những trận sau thì chìm nghỉm vào mê man, đến cái chuyện làm sao mình còn sống được thì anh vẫn tò mò lắm. Tiêu Chiến đang ngồi than vãn thì Nhất Bác mở mắt ra nhìn anh, cậu vốn đã thức dậy từ sớm rồi nhưng lại không muốn bỏ anh ra nên cứ thế mà ôm chặt đến tận nửa buổi.

-- "Tên quỷ này ăn cái gì mà sung sức dữ vậy chứ, chết cái eo mình rồi."

-- "Ai bảo anh câu dẫn người ta làm gì ? Chưa liệt giường là may lắm rồi."

-- "Dậy rồi thì mau tránh ra đi, hành người ta cả đêm chưa đủ hả ?"

-- "Hôm qua anh gợi tình bao nhiêu thì bây giờ lại cục súc bấy nhiêu, buồn á !"

[Bác Chiến] Gió Thổi, Cánh Hoa Rụng (DROP)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ