Chương 58: Mất tích [4]

1.1K 85 1
                                    

Sơ Ngữ nhận được điện thoại của Tiêu Vân Sanh báo rằng con chó đã tỉnh. Cô vội vàng bảo cậu áp điện thoại vào tai nó, hỏi có phải cô nên cứu cô gái sống trong căn nhà của người câm đó không. Khi lấy được câu trả lời Sơ Ngữ mới thở phào nhẹ nhõm.

Vậy là đúng rồi, tiểu Khôi và nó nói tới cùng một người, bọn họ không tìm nhầm. Nếu không một người khác lại bị nguy hiểm, mặc dù không phải là trách nhiệm của cô nhưng nếu vậy cũng rất khó chịu.

Cúp điện thoại, Sơ Ngữ lơ đãng ngẩng đầu, thấy ba người bên ngoài yếu ớt tựa vào tường, sắc mặt vàng khè, cô bị dọa sợ hết hồn, còn tưởng rằng ba người xảy ra chuyện gì, vội vàng lại kiểm tra.

Còn chưa đến gần đã nghe một mùi chua nồng đậm, Sơ ngữ hít thở không thông, ngừng thở hỏi, "Mọi người... sao vậy?"

Lâm Lang vịn tường, yếu ớt xua xua tay, "Cậu đừng hỏi, nếu không sẽ giống bọn tớ đó."

Cậu ta nói như vậy Sơ Ngữ lại càng hiếu kỳ hơn, nhưng cũng không tò mò tiếp nữa mà hỏi chuyện những người bị hại trước kia. Lâm Lang nghe cô nhắc tới mới chợt nhớ, hình như lúc nãy người câm này cũng nói mỗi lần làm thịt rồi cái gì đó...

Không lẽ ý anh ta là mấy người trước đều bị làm thành xúc xích?!

Chỉ nghĩ một chút mà Lâm Lang lại muốn ói, chỉ là bây giờ cũng ói không ra cái gì nữa, sống lưng phát rét. Đây là lần đầu tiên anh ta gặp một tội phạm giết người biến thái như vậy trong đời.


Giết người, còn làm thành xúc xích!

Lâm Lang cũng không biết anh ta kinh tởm sự tàn nhẫn của người này hay kinh tởm hành động làm thành xúc xích của anh ta nữa! Có lẽ sau vụ này, Lâm Lang không thể ăn món này nữa.

Suy nghĩ thử, cuộc sống sau này mì gói không có xúc xích, bánh rán không có xúc xích, còn có pizza, hotdog... Sống mà không ăn được mấy món này thì sống thật uổng phí!

Chỉ nghĩ một chút mà lòng Lâm Lang đau càng thêm đau, anh ta tức giận trợn mắt nhìn người câm, "Thành thật khai báo đi, rốt cuộc anh hại bao nhiêu người rồi?"

Nụ cười quỷ mị trên khóe miệng anh ta từ đầu đến cuối không biến mất, anh ta nhìn Tiết Yến đang run sợ trốn trong xe, dùng giọng nói nỉ non như nói chuyện với bạn gái, "Đáng tiếc, người thứ mười tám đã bị mấy người cứu đi..."

Người thứ mười tám, nói cách khác trước đó mười bảy người đã bị sát hại...

Mọi người như rơi vào hầm băng, toàn thân phát rét, lúc này bọn họ mới ý thức được trước mặt mình là một ác ma giết người ghê rợn thế nào! Mười bảy mạng người, hắn ta giết mười bảy người!

Tại sao tên tội phạm giết người liên hoàn kinh khủng thế này đến bây giờ mới bị phát hiện?! Đó là mười bảy mạng người mà...

Lâm Lang đỏ mắt, kiềm nén, cuối cùng vẫn không nhịn được giáng một đấm vào mặt hắn ta, "Khốn kiếp!"

Người câm bị đánh ngã xuống đất, khóe miệng loang ra tia máu, biểu cảm trên mặt hắn ta vậy mà vẫn không thay đổi chút nào, thậm chí còn cười liếm máu trên khóe miệng, không rụt rè nhìn thẳng vào Lâm Lang.

Đám cảnh sát lên xe trở về Giang Thành vẫn chưa bừng tỉnh, mông lung như đang trong mơ. Lúc tới không ai để tâm đến vụ án, chỉ nghĩ là Sơ Ngữ nghi ngờ bân quơ, bọn họ muốn bảo vệ cô nên mới đi theo tới thôn tiểu Phượng Hoàng. Bọn họ nghĩ, nếu có án thật thì cũng chỉ là vụ nhỏ, cho nên ba người không đem theo súng, chỉ cà lơ phất phơ đi theo.

Khi bắt được người và cứu con tin, bọn họ không lo âu sợ sệt gì cả. Cho đến khi hung thủ nói người bị hại sẽ bị đem đi làm xúc xích mới biết hắn ta là tội phạm giết người. Khi nghe tới đây, ai trong bọn họ cũng thấy kinh tởm còn hơn sợ hãi. Đến cuối cùng, bọn họ mới biết trước mặt mình là một tên đao phủ.

Cô chủ nhỏ của cửa hàng thú cưngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ