Cơn mưa ngày hè lúc nào tới cũng vừa nhanh vừa vội, mới vừa rồi chỉ là vài hạt mưa, chỉ trong nháy mắt liền trở nên nặng hạt, mưa như trút nước. Những giọt mưa dày đặc như biến thành một tấm màn bạc bao phủ đất trời, làm người ta có cảm giác dường như màn đêm buông xuống.
Sơ Ngữ phanh gấp, dừng xe ở ven đường, vẻ mặt sợ hãi vô cùng, ngón tay trắng bệnh nắm lấy vô lăng: "Em nói... thật sao?"
Đại Miêu không ngờ cô lại phản ứng mạnh mẽ như vậy, nó sợ hết hồn: "Thật đấy, Nhị Lang Thần cũng nghe thấy, không tin chị hỏi thử xem."
Tiếng Nhị Lang Thần truyền đến từ ghế sau: "Đúng là chúng nó nói như vậy."
Ngay cả Nhị Lang Thần cũng khẳng định vậy rồi, Sơ Ngữ bắt buộc phải tin, nhưng cũng chính bởi vì tin nên trong lòng cô ngày càng hoảng sợ. Với một công dân tuân thủ pháp luật, một sinh viên vừa ra trường, kinh nghiệm xã hội không có nhiều, lại còn chỉ mới chỉ thấy xác chết trên TV như cô mà nói, nghe đến có vụ án giết người, theo bản năng sợ hãi vô cùng.
Trong xe rất nóng nhưng Sơ Ngữ lại cảm thấy một luồng khí lạnh xộc thẳng lên trán, cả tay chân đều trở nên lạnh lẽo.
Mãi một lúc sau, rốt cuộc Sơ Ngữ mới bớt cảm giác hoảng sợ, cô tỉnh táo lại, bình tĩnh hỏi, "Không ai báo cảnh sát ư?"
Đại Miêu ngồi xổm ở ghế lái phụ, lo lắng nhìn cô, "Không, nghe nói cô gái kia sống một mình, cho nên đến tận bây giờ vẫn không ai phát hiện ra cô ấy đã chết. Ngôn Ngôn, chị không sao chứ? Em dọa chị sợ rồi à?"
Sơ Ngữ lắc đầu: "Chị không sao, chỉ là lần đầu tiên nghe có vụ án giết người nên hoảng sợ một chút thôi."
Sơ Ngữ bất giác nắm chặt vô lăng, đầu rối như mớ bòng bong. Cô vừa cảm thấy sợ, muốn mau chóng rời xa chỗ này, lại vừa cảm thấy nếu cứ mặc kệ không làm gì, lương tâm sẽ rất cắn rứt. Thực ra việc này cũng chẳng yêu cầu cô đi bắt hung thủ, chỉ cần báo cảnh sát thôi.
Nhưng báo cảnh sát rồi thì nói như thế nào đây? Lẽ nào nói với cảnh sát rằng có con mèo hoang nói với tôi rằng ở chỗ đó có người chết? Tạm thời không nói đến việc người khác sẽ coi cô là kẻ điên, chắc chắn họ sẽ không tin cô!
Mưa bên ngoài ngớt dần, mặt trời lại ló ra sau những đám mây đen, cơn mưa to mang đến sự mát mẻ đang từ từ biến mất. Nhiệt độ tăng trở lại, dường như cũng tiếp thêm dũng khí cho Sơ Ngữ, cô ổn định tinh thần, mở cửa xuống xe, định đi tìm đám mèo hoang kia hỏi một chút về tình huống cụ thể.
Đại Miêu và Nhị Lang Thần nhảy từ trên xe xuống, muốn đi cùng cô, Sơ Ngữ cũng không từ chối, lúc này cô thực sự rất cần chúng nó làm bạn.
Bởi vì trời mưa nên cây ATM ở góc đường không có ai cả, vài con mèo đang tạm thời chiếm cứ nơi này để tránh mưa. Lúc Sơ Ngữ bước vào, chúng nó ngay lập tức trở nên cảnh giác, nhưng sau khi nhìn thấy Đại Miêu và Nhị Lang Thần sau lưng cô, vài con mèo bình tĩnh trở lại, còn thử thăm dò hỏi: "Chị là người có thể nghe hiểu chúng em nói chuyện sao?"
"Là chị." Sơ Ngữ ngồi xổm xuống, khẽ gật đầu.
"Meo meo, chị ấy thật sự có thể nghe chúng ta nói chuyện kìa, chao ôi!"
BẠN ĐANG ĐỌC
Cô chủ nhỏ của cửa hàng thú cưng
De TodoTHÔNG TIN TRUYỆN CÔ CHỦ NHỎ CỦA CỬA HÀNG THÚ CƯNG Tác giả:Giang Nam Hồng Đậu Thể loại:Ngôn Tình, Trinh Thám, Dị Năng, Sủng Số chương: 66 chương và 2 ngoại truyện Editor: An Hiên Beta: Mạc Y Phi Nguồn: Liệt Hoả Các Tình trạng : Full Văn án Sau tai...