Chương 11

2K 169 12
                                    



  Bạch Linh ôm Mộ Lam Huyền đi vào tẩm điện của mình, cẩn thận để nàng nằm thẳng trên giường.
Bạch Linh dùng hai ngón tay nắm lại mạch đập của Mộ Lam Huyền, thu vài tia linh khí để tiến vào trong cơ thể xem xét thương thế của nàng.

Hồi lâu, đôi lông mày xinh đẹp của Bạch Linh chăm chú nhíu chung một chỗ, tình huống rất là không ổn.

  Yêu thú cấp chín kia bởi vì muốn đánh lén Bạch Linh, cơ hồ dùng chính là mười phần công lực, một kích toàn lực, đánh vào Mộ Lam Huyền đã không có bất luận linh khí hộ thể trên thân thể nào, nàng cơ hồ dùng cơ thể chống đỡ, kháng trụ một kích toàn lực kia, lại thêm cảnh giới khác biệt. Hiện tại 
tĩnh mạch ở trong cơ thể của Mộ Lam Huyền cơ hồ loạn thành một đoàn, khí tức hỗn loạn. Nếu không kịp thời khai thông, đừng nói đến tu vi ngay cả người của nàng đều sẽ biến thành một tên phế nhân, liền người bình thường cũng không bằng phế nhân.

    Sắc mặt của Bạch Linh đầy u sầu, từ trong nhẫn cụ xuất ra một bình đan dược, nhẹ nhàng nhét vào trong miệng Mộ Lam Huyền, bất kể như thế nào trước tiên vẫn là cần phải ổn định thương thế.

  Mộ Lam Huyền mặc dù hôn mê, nhưng là thần thức vẫn thanh tỉnh, thế giới bên ngoài hết thảy nàng đều biết rõ, nhưng như thế này còn không bằng đã hôn mê. Thần thức thanh tỉnh liền đại biểu cho nàng muốn một mực chịu lấy đau đớn mà cỗ thân thể này mang đến, nàng tự nhiên biết mình tổn thương nặng bao nhiêu, kinh mạch loạn thành một đoàn, lúc muốn triển khai càng trở nên khó khăn, sợ là mình đời này liền muốn hủy ......

      Bất quá nàng không hối hận, dù sao một kích kia đánh tới trên Bạch Linh cũng đã hơi nhẹ một chút. Nhưng nàng cuối cùng cũng là con  người không có thân thể kim cương bất hoại, cũng sẽ bị tổn thương, nghĩ như vậy, nàng đổi với việc mình sẽ phải biến thành phế nhân không có quá nhiều khổ sở. Mấy mắn là sư phụ không có bị thương, nàng cũng không biết vì cái gì, mình cũng có chút kinh ngạc tại sao mình lại quan tâm vị sư phụ ở chung không bao lâu này. Ngô, có lẽ là bởi vì nàng là một mỹ nhân xinh đẹp đi, dù sao người đẹp như thế mà ở trên cơ thể bị thương, cho nên dù là ai cũng sẽ làm giống nàng đi, ân! Nhất định là như vậy.

   Mộ Lam Huyền khẳng định một phen, bỗng nhiên, nàng cảm giác có một vật thể lạnh buốt chạm vào bờ môi của mình, sau đó một viên đan dược bị nhét vào trong miệng hóa thành một cỗ khí tức tiến vào thân thể. Trong nháy mắt cảm giác đau đớn trong cơ thể biến mất một nửa. Mặc dù cũng không có tiêu trừ hết toàn bộ, nhưng là có thể giảm đi một nửa thống khổ làm cho nàng cũng dễ chịu rất nhiều.

  Bạch Linh nhìn một chút vết thương trên ngực của Mộ Lam Huyền, rất sâu, nếu không phải có linh giáp bảo hộ, chỉ sợ là xương cốt liền muốn cùng nhau cắt ra, nàng cắn chặt môi, chỉ cần nghĩ đến tổn thương này là vì mình, nàng liền không cầm được hối hận, hối hận mình tại sao lại trong lúc nhất thời không có phát hiện con chim tước lớn đáng chết kia.

   Nhưng bây giờ hối hận cùng áy náy không thể khiến cho Mộ Lam Huyền có thể tốt hơn. Nàng rủ xuống đôi mắt, muốn bình tĩnh một chút tâm tình đang gợn sóng của mình.

[BHTT]-[Edit] Tiểu đồ nhi cùng Bạch sư phụNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ