"Mấy năm sau đó, Tiểu Linh Nhi từ một thiếu nữ thiên chân ngây thơ trở thành chưởng môn băng lãnh đạm mạc như hiện tại, mà ở mấy năm này nàng cũng rốt cuộc không có cởi ra giá y kia, vì không phải hoài niệm, mà là cảnh cáo chính mình không cùng với người truy cầu nàng, nàng sẽ không lại cùng người mến nhau ..."Nghe Tử Y tự thuật lại chuyện xưa về đoạn cảm tình của sư phụ nhà mình, trong lòng suy nghĩ hàng vạn hàng nghìn, vừa tức giận lại đau lòng, tức giận tên Thanh Văn kia bất nhân bất nghĩa, không niệm cảm tình mà ở hôn đường trước mặt mọi người từ hôn, đau lòng sư phụ nhà mình yêu phải một tên tra nam như thế mà trở nên đau thương thấu tâm.
Lúc này, Tử Y than thở vỗ vỗ bả vai Mộ Lam Huyền: "Ngươi đối với sư phụ của ngươi tốt hơn nhiều, ta nhìn ra được Tiểu Linh Nhi đối với ngươi là có chút lưu ý, chỉ bất quá là nàng không có phát giác mà thôi. Từ khi gặp ngươi, tính tình của Tiểu Linh Nhi cũng không hiểu sao mà chuyển biến tốt đẹp lên, ít nhất nàng sẽ cười , đây cũng là công lao của ngươi."
"Công lao, của ta sao..."
Mộ Lam Huyền âm thầm nỉ non , tâm tình cũng hào hứng trở lại, nhớ tới dáng vẻ tươi cười ôn hoà của sư phụ, khoe miệng của nàng cũng không tự giác giơ lên. Đúng vậy, nàng phát giác ra từ ban đầu nàng yên lặng nỗ lực đến nay nàng không muốn lại yên lặng nỗ lực, nàng không muốn chỉ làm một người nỗ lực ràng buộc, nàng muốn cùng sư phụ, che chở nàng suốt đời, dành cho nàng ấm áp một đời.Mộ Lam Huyền bỗng nhiên khơi dậy tinh thần, muốn theo đuổi sư phụ cũng không phải là một lần hai lần là có thể thành công , bị cự tuyệt cũng là chuyện bình thường chuyện. Huống hồ Tử Y sư thúc cũng đã nó,i sư phụ đối với nàng đã có chút lưu ý , chỉ cần có một ít là đã rất tốt rồi, nàng cũng rất thỏa mãn .
"Các ngươi đang cùng nói thầm cái gì?" Lúc này, Ngô Chỉ Hạc đứng ở một bên nhịn không được tiến lên nhìn hai người hỏi.
"Bí ! Mật !" Tử Y buông ra Mộ Lam Huyền, hướng về phía Ngô Chỉ Hạc nghịch ngợm le lưỡi.
Ngô Chỉ Hạc bĩu môi, ngữ khí hơi một chút chua xót: "Hừ, có bí mật gì không thể nói cho ta a..."
"Ai nha." Tử Y thấy thế kề sát ôm lấy thắt lưng Ngô Chỉ Hạc mà cọ cọ làm nũng: "Như thế nào, ngay cả tiểu sư điệt của ngươi mà ngươi cũng ăn dấm chua a."
"Chậc, còn có người ở đây, đừng nháo." Ngô Chỉ Hạc vội vã nhẹ đẩy Tử Y một chút, hơi xấu hổ hướng về phía Mộ Lam Huyền cười cười, nhưng không thể không nói bộ dạng làm nũng này của Tử Y rất lợi hại, vẻ mặt ăn dấm chua của Ngô Chỉ Hạc trong nháy mắt tản bớt đi.
Mộ Lam Huyền cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Tử Y như chim nhỏ nép vào người, trước kia Tử Y đều là bộ dạng quyến rũ, có thể nói quyến rũ người trong lòng cũng là tâm tình của thiếu nữ.
"Hắc hắc hắc, các sư thúc chậm rãi thân thiết nha, tiểu sư điệt ta đi trở về tìm sư phụ ."
Dứt lời, Mộ Lam Huyền thừa dịp hai người không chú ý chuồn mất.
Để lại hai người đứng tại chỗ sững sờ, đến tột cùng tiểu sư điệt này khi não đã phát hiện ra?
Mới vừa chạy không có bao lâu, phía sau của Mộ Lam Huyền bỗng nhiên xuất hiện một nam tử áo lam.
Tuy rằng ẩn dấu rất tốt, nhưng khi kia nam tử áo lam kia xuất hiện ở phía sau Mộ Lam Huyền, cùng lúc đó hàn quang trong mắt của nàng chợt lóe lên nhanh chóng lui lại mấy bước.
BẠN ĐANG ĐỌC
[BHTT]-[Edit] Tiểu đồ nhi cùng Bạch sư phụ
General FictionTên khác:【小徒儿和白师父】 Tác giả: Sơ Hạc Tiên Sinh【初鹤先生】 Thể loại:Tu tiên, tình độc hữu chung, sư sinh, HE. Nv chính: Mộ Lam Huyền, Bạch Linh. ------ Văn án: Ở thế kỷ thứ hai mươi mốt Mộ Lam Huyền gặp tai nạn xe cộ thường thấy nhất sáo lộ xuyên qua đến dị...