Bởi vì gốc gác của Tiểu Hắc bị Mộ Lam Huyền nhìn thấu, nên trên đường đi hai người đều phá lệ nặng nề, trong không khí còn tràn ngập một cổ hơi thở xấu hổ.Đi hồi lâu, Tiểu Hắc mang theo Mộ Lam Huyền đi tới một chỗ đen kịt không gì sánh được, lúc này thần sắc của nàng phá lệ ngưng trọng, chỉ chỉ sơn động nhìn không thấy đáy ở trước mặt.
"Chính là cái này."
Mộ Lam Huyền nhìn đường đã sớm bị hấp dẫn đến, từ trong sơn động tản ra bên ngoài một tia hắc khí, hơi thở phá lệ quỷ dị, càng tiếp cận sơn động càng để người ta có loại cảm giác không hiểu sao nhút nhát, nàng lần đầu tiên từ trong hắc khí cảm nhận được một chút tâm tình, đó là một loại tà niệm không hiểu được, cảm giác như nàng tới gần liền sẽ bị mê hoặc, mất đi lý trí.
Vẻ mặt cau mày của Mộ Lam Huyền khiến Tiểu Hắc xem thường khoát tay áo: "Ngươi xem đi, tình hình này cũng không phải nói muốn tiến là có thể tiến, bỏ đi bỏ đi, cùng đi với ta một năm, bản mã tuyệt đối bảo vệ ngươi hoàn hảo không tổn hao gì đi ra ngoài."
"Liền ngươi? Chính mình còn không bảo vệ tốt được mà còn muốn bảo vệ ta ta? Đừng giỡn..."
Mộ Lam Huyền không cam lòng tỏ ra yếu kém, phản bác xong Tiểu Hắc cũng không quay đầu lại mà hướng tới phía trong sơn động đi đến, sớm muộn gì cũng phải đi vào, nàng đã mơ hồ đoán được mục đích lần này sư phụ để cho nàng vào. Ngay từ ban đầu, sư phụ đã dự định để cho nàng đối mặt với hắc khí, cho nên mới bỏ nàng một người tại đây lang bạt, có thể Tiểu Hắc Lư xuất hiện cũng là sư phụ từ sớm liền ngờ tới ...
"Ôi chao ngươi đợi ta !"
Tiểu Hắc hô to, vội vàng đuổi theo Mộ Lam Huyền đã thâm nhập đi vào.
Tiểu Hắc đuổi theo Mộ Lam Huyền sau liền theo bản năng bắt lấy tay áo của nàng, cho dù là u linh mã từ Địa Ngục tới, theo thời gian dài thì thói quen tiếp xúc với loại hơi thở không rõ này nàng cũng đối với cổ hơi thở không hiểu đó cảm thấy bất an.
Mộ Lam Huyền đưa mắt nhìn tay của nàng nắm chặt tay áo của mình, không nhịn được cười khẽ: "Nếu sợ thì không cần đi theo vào, ở bên ngoài chờ ta là được."
Nghe nàng nói Tiểu Hắc đang muốn quay về ngay lập tức, chỉ thấy một luồng hắc khí xẹt qua mặt nàng, chỗ trên mặt bị cọ đến còn có một chút cảm giác lạnh lùng, nàng lập tức sợ run cả người một phen ôm chặt cánh tay của Mộ Lam Huyền: "Ta, ta mới không có sợ, chỉ, chỉ bất quá là tu vi không có hồi phục, sợ không đủ mà thôi... Trước đây ta từng là Luyện Thần kỳ cường giả đó, ta làm sao sẽ sợ mấy cái nho nhỏ gì đó !"
Nhóc con này sợ đến run còn không quên ngụy biện tiện thể thổi phồng bản thân một chút, Mộ Lam Huyền lắc lắc đầu, thực sự là không có thuốc nào cứu được, nàng cũng không để ý đến cái người đang gắt gao nắm chặt cánh tay của nàng, một lòng hướng tới chỗ sâu phía trong đi tiếp.
Càng đi sâu vào trong, hắc khí càng phát ra nồng nặc, từ một tia ban đầu kia, biến thành kề mặt nghênh đón như hiện tại. Hắc khí trước mặt đánh tới, rót vào trong khung âm lãnh cảm liền truyền đến, mà thần sắc của Mộ Lam Huyền cũng càng ngưng trọng lên.
Đó không phải là một loại tà niệm đơn giản, thậm chí còn pha một chút cảm giác hối hận, bất an, phẫn nộ, bi thương.
BẠN ĐANG ĐỌC
[BHTT]-[Edit] Tiểu đồ nhi cùng Bạch sư phụ
General FictionTên khác:【小徒儿和白师父】 Tác giả: Sơ Hạc Tiên Sinh【初鹤先生】 Thể loại:Tu tiên, tình độc hữu chung, sư sinh, HE. Nv chính: Mộ Lam Huyền, Bạch Linh. ------ Văn án: Ở thế kỷ thứ hai mươi mốt Mộ Lam Huyền gặp tai nạn xe cộ thường thấy nhất sáo lộ xuyên qua đến dị...