Sojung đi rồi Eunha cũng trở về phòng mình. Cô ngồi bên cửa sổ vừa đọc một quyển sách vừa suy nghĩ chút gì đó. Liệu rằng hôm nay cô có quá đáng quá không nhỉ? Nghĩ đi nghĩ lại thì chị Sojung thật sự rất tốt, ngoại hình xinh đẹp ưa nhìn, tính tình cũng dịu dàng, biết quan tâm người khác. Haiz, quả thực nếu không phải đã lỡ gặp người trong mộng rồi thì chắc có lẽ cô sẽ đổ chị ngay rồi. Chỉ đành xin lỗi chị ấy vậy.
Chợt, đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ thì bên ngoài lại có tiếng cốc cốc vang lên làm Eunha giật mình. Cô có chút ớn lạnh nhìn xung quanh một cách đề phòng. Lạ thật, không có gì cả, thế cái tiếng ban nãy là gì?
*Cộc cộc*
Lần nữa lại có tiếng gõ cửa vang lên làm Eunha giật bắn cả người. Cô quay người vớ luôn cả quyển sách dày cộp bên bàn để làm vũ khí.
- Ơ? Là chị?
Eunha tròn mắt nhìn, hóa ra là Siêu đạo chích sao? Chắc tại hôm nay cô khóa cửa sổ nên chị ấy mới không vào được mà phải gõ cửa như vậy. Nhưng mà kể ra cũng may thật, nếu không khóa cửa thì chắc cô đã đánh chị ấy dập mặt rồi.
- Suỵt!
Siêu đạo chích đưa tay lên miệng ra hiệu im lặng rồi chỉ tay vào cái chốt cửa. Eunha thấy vậy cũng vội mở cửa ra cho chị ấy, tính ra thì cô cũng quên mất tiêu ấy chứ.
- Tôi cứ tưởng em định nhốt tôi ở ngoài ấy chứ.
Siêu đạo chích như cũ leo vào phòng, phủi phủi áo dính bụi rồi tỏ ý nửa trách móc nửa trêu chọc Eunha. Và đúng như mong đợi, Eunha ngay lập tức gãi đầu tỏ vẻ bối rối trước chị. Cô đúng là đáng yêu mà, thích hợp làm đối tượng để trêu ghẹo.
- Được rồi, không trêu em nữa. À quên- Siêu đạo chích như nhớ ra gì đó nên vội chỉnh áo cho ngay- Chào em, tiểu thư xinh đẹp.
- Hả, à dạ, chào chị.
Tích tắc tích tắc tích tắc......
Sau một hồi im lặng bối rối, Siêu đạo chích như tìm ra được đường thoát thân nên kéo kéo tay Eunha. Chị ấy khẽ thì thầm bên tai cô điều gì đó làm cô mở to mắt tỏ vẻ hứng thú.
- Thật không?- Eunha hỏi.
- Thật đấy, đi không?
Eunha vui gật đầu lia lịa.
Vậy là một cách nhẹ nhàng nhất có thể, Siêu đạo chích để Eunha leo lên cửa sổ và giữ cô đứng vững. Rồi, không rõ bằng cách nào mà chị ấy đã giữ lấy cô rồi bay vụt lên trên như một cơn gió. Bị đưa lên cao, Eunha bất giác ôm chặt lấy Siêu đạo chích, cao thế này thật sự rất đáng sợ.
- Em sợ sao?
Giọng nói nhè nhẹ dịu dàng của Siêu đạo chích vang lên bên tai Eunha. Chị ấy dường như rất quan tâm đến cô. Cũng nhờ vậy mà nỗi sợ liền tan thành bọt biển, ở bên chị ấy cảm giác vô cùng an tâm.
- Em cũng liều phết đấy nhỉ, dám đi theo tôi lên tận trên này.
Siêu đạo chích mỉm cười bắt chuyện, giọng nói chị ấy cứ đều đều rất dễ nghe. Mà chị ấy nói quả không sai, cô đúng thật là liều vô cùng ấy chứ. Nghĩ sao mà lại có thể đi theo một người xa lạ lên tận chỗ cao thật cao thế này chứ. Nhưng mà cô tin, tin là chị ấy sẽ không làm hại cô đâu.
BẠN ĐANG ĐỌC
[WonHa] Siêu Đạo Chích Của Em
Fanfiction"Đêm nay lúc 12h tôi sẽ đến và đánh cắp trái tim em". "Kí tên" "Siêu đạo chích 1730"