Chương 15 : Lại ôn hòa

374 26 2
                                    

Ban đêm vẫn không ngủ yên, liên tục trở mình và trong đầu luôn xuất hiện vẻ mặt ủy khuất của Trình Thiên Yết. Mạnh Thiên Bình bật dậy, ban đêm tịch mịch, đưa tay lên không thể thấy được ngón. Giấc ngủ của cô không tốt lắm, cho nên rèm cửa sổ ở phòng ngủ rất dày, ở đây vốn là chiếc rèm voan mỏng màu xanh nhạt, nhưng sau khi Trình Thiên Yết biết rõ giấc ngủ của cô không tốt, liền cho người tìm chiếc rèm khác dày hơn một chút để thay, một tia sáng cũng không lọt vào.

Mở đèn tường ở đầu giường, ánh sáng chói mắt làm phải Mạnh Thiên Bình đưa mu bàn tay lên che mắt một chút, mới từ từ thích ứng với ánh sáng trong phòng. Cô thích màu xanh, cho nên phòng ngủ này được thiết kế thành màu xanh nhạt. Lúc đó cô chán nản, buồn bực, không có tâm trạng chú ý đến cái biệt thự cao cấp trong truyền thuyết của Trình Thiên Yết. Về sau, khi tâm tình tốt hơn một chút, mới cẩn thận quan sát tới thiết kế trong phòng, thật sự rất xa hoa. Cô nhớ rõ lão quản gia như vô tình nói đến, phòng ngủ là Trình Thiên Yết tự thiết kế trước ngày họ kết hôn một tháng.

Nghĩ đến những thứ này, Mạnh Thiên Bình có chút nhức đầu, buồn bực không biết làm sao. Mạnh Thiên Bình xoay người đứng lên, có lẽ uống một ly nước đá có thể làm cô tỉnh táo hơn một chút.

Bên ngoài cửa phòng rất yên tĩnh, trước kia tính tình của cô rất xấu, ban đêm bị giật mình liền phát cáu với Trình Thiên Yết. Nhưng anh luôn tốt với cô, lúc nào cũng mỉm cười và nhận lỗi, sau này anh nói riêng với người giúp việc trong nhà, chỉ cần Mạnh Thiên Bình ngủ thì họ không được đi lại quanh phòng.

Mạnh Thiên Bình vén váy ngủ dài dựa vào ánh đèn đi ra ngoài rồi xuống lầu, mới đi vài bước chợt nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần từ sau lưng.

"Bình nhi, không ngủ được sao?"

Quả nhiên là Trình Thiên Yết.

Mạnh Thiên Bình không quay đầu lại, tiếp tục xuống lầu.

Trình Thiên Yết cũng không tức giận, tiến lên vài bước cùng cô sóng vai, "Muốn uống nước hay muốn ăn cái gì?"

Mạnh Thiên Bình đột nhiên dừng bước, xoay người nhìn anh, "Anh đi ngủ đi, em uống nước."

Mấy ngày nay Mạnh Thiên Bình vẫn xa cách với anh, hôm nay lần đầu tiên cô hòa nhã nói chuyện với mình như vậy, trong lòng Trình Thiên Yết vui sướng một hồi, "Uống nước sao? Anh sẽ lấy cho em." Bât giờ cho dù cô muốn trăng muốn sao anh cũng sẽ đi hái không chút do dự.

Thấy Trình Thiên Yết vào phòng bếp, Mạnh Thiên Bình thở dài một hơi, tựa ở cửa phòng bếp và nhìn anh rót nước vào ly. Anh là một người đàn ông đẹp trai và giàu có được nhiều người yêu mến, vì sao lại yêu cô chứ? Vì sao anh không phong lưu đa tình như những người đàn ông khác? Nếu như anh đa tình một chút, cô cũng sẽ không khó xử như bây giờ. 

Đại đa số đàn ông đều có mới nới cũ, vì sao anh lại không như vậy hả? Mạnh Thiên Bình nhìn gò má của anh, trong lòng nhỏ giọng hỏi.

Mạnh Thiên Bình nhận lấy ly nước anh rót rồi uống hết một hơi.

"Em uống chậm một chút, nước lạnh như vậy, vội vàng như vậy sẽ đau cổ họng." Trình Thiên Yết có chút không vui nhìn Mạnh Thiên Bình đem nước lạnh trong ly uống một hơi cạn sạch.

[Thiên Yết - Thiên Bình ] EDIT - Cưng chiều em cả đờiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ