Chương 109: Anh quan tâm đến cậu

125 5 0
                                    

Liếc thấy Xuân Trường! Công Phượng cuống quýt, quay khuôn mặt đầy nước mắt sang một bên. Đúng vậy! Cậu có thể lộ vẻ chật vật trước mặt người khác, duy chỉ không thể trước mặt Xuân Trường!

Linh Linh hiểu chuyện đi tới trước mặt Công Phượng! ngây thơ lau nước mắt cho Công Phượng!: "Bố! Đừng khóc......"

Công Phượng đứng dậy, ôm Linh Linh để tránh né ánh mắt của Xuân Trường! Khẽ nói: "Con ngoan! Đi! Bố dẫn con lên lầu chơi."

Giọng nói trầm thấp mà uy nghi lạnh lùng vang lên: "Bế đứa nhỏ lên lầu!"

Giọng nói đó hiển nhiên đến từ Xuân Trường!

Người giúp việc nghe Xuân Trường căn dặn, lập tức đi đến trước mặt Công Phượng! Khom người cung kính nói: "Cậu Vạn! Để tôi bế Linh Linh lên lầu!"

Công Phượng xích ra nói: "Không cần! Để tự tôi!"

Vào lúc Công Phượng chuẩn bị xoay người đi lên lầu, Xuân Trường đột nhiên lạnh lùng nói theo bóng lưng của Công Phượng: "Anh có lời muốn nói với em!"

Giọng nói của anh làm thân thể mỏng manh của Công Phượng giật mình! Cậu vốn nên dứt khoát kiên quyết đi lên lầu, nhưng mà chân cậu vẫn không thể nào cất bước đi được.

Thực ra cậu không nghĩ rằng, giữa cậu và Xuân Trường! Còn có lời gì để nói, thế nhưng cậu vẫn còn vài lời muốn nói rõ với Xuân Trường!

Vào lúc này! Người giúp việc ôm lấy Linh Linh! Từ trong tay Công Phượng!

Sau khi tất cả người giúp việc lui ra, phòng khách trong biệt thự rộng lớn, chỉ còn lại Xuân Trường và Công Phượng! Không ai phá vỡ sự tĩnh lặng, ngăn cách giữa hai người, bầu không khí cực kỳ yên tĩnh.

Sau vài giây trầm lặng, Xuân Trường rốt cuộc đi đến trước mặt Công Phượng! Đôi mắt đen thâm trầm của anh nhìn chằm chằm vào vệt nước mắt chưa khô trên khuôn mặt tinh xảo của cậu! Nói bằng giọng từ tốn nhẹ nhàng: "Sao lại khóc?" (Một câu quan tâm rất đỗi bình thường, mà muốn mềm tim luôn vậy nà.)

Không biết vì sao?! Giọng nói của anh rõ ràng, không hề ẩn chứa ý tứ giễu cợt nào! Nhưng cậu lại không thể xem lời nói của anh như một câu quan tâm bình thường.

Cậu ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào ánh mắt thâm trầm u ám của anh! Bằng cặp mắt rưng rưng, bất giác đề phòng, thét lên: "Nhìn thấy bộ dáng của tôi bây giờ, anh nên rất hài lòng chứ?!"

Đôi môi mỏng của Xuân Trường mím chặt, cũng không nói lời nào!

Công Phượng mở to mắt cố nuốt lại những giọt lệ, nhưng nghĩ đến những chuyện xảy ra gần đây cùng tất cả những chuyện hai năm trước, nước mắt cô không thể khống chế được nữa mà lăn xuống.

Cậu biết cậu rất vô dụng, đã từng thề sẽ không chảy một giọt nước mắt nào trước mặt anh nữa, nhưng mà bây giờ cậu thật sự rất khó chịu, cũng rất bất lực.... Cậu cảm thấy lúc này, mình tựa như một khúc gỗ đang trôi lơ lửng trong biển rộng, bị tàn phá hủy hoại không chịu nổi, và không có nơi nương tựa.

Cậu từ từ cúi đầu, nước mắt chảy xuống không hề kiêng kị, như thể tâm trạng vẫn luôn bị đè nén của cậu cuối cùng cũng bốc phát. Cậu cũng không muốn làm ra vẻ kiên cường nữa, cũng không muốn ngụy trang kiên cường trước mặt anh ta nữa! Cậu lắp bắp: "Nếu như anh có định chế giễu, vậy xin mời anh tránh xa một chút!"

Sau đó anh vô cùng tự nhiên lau gò má ẩm ướt của cậu! Ngón cái cùng lòng bàn tay nhẹ nhàng lau đi những giọt mắt nơi khóe mắt cậu! Nhẫn nại hiếm thấy, dỗ dành: "Đừng khóc nữa!..."

Bàn tay to ấm áp của Xuân Trường! Như thể ánh mặt trời ấm áp vào mùa đông! Cậu khó có thể tin mà ngước mắt nhìn anh! Hệt như không nghĩ tới, anh sẽ có có giọng nói và động tác dịu dàng như vậy.

Anh nhìn thẳng vào đáy mắt cậu, lời nói dần dần khôi phục lại vẻ lạnh lùng kiêu ngạo quen thuộc: "Về sau không được rơi lệ trước mặt tôi nữa!"

Ngay lập tức, cậu đột nhiên đẩy mạnh anh ra, như bị kích thích cực lớn, giơ tay lên dùng sức lau đi độ ấm, bàn tay anh để lại trên gò má cậu vừa rồi, nói vô cùng lạnh nhạt: "Xuân Trường! Tôi biết mỗi một chuyện anh làm đều có mục đích của anh! Bây giờ anh có lòng tốt giúp tôi và Linh Linh như vậy, mời anh nói thẳng cho tôi biết, anh có mục đích gì?!"

Xuân Trường hơi nheo đôi mắt đen lại: "Em đều biết cả rồi?!"

Công Phượng cười nhạo lạnh lùng: "Tôi biết rõ sự thật này không phải là điều anh muốn sao?!"

Đối mặt với lời nói lạnh lùng châm chọc của cậu! Đôi mắt đen của Xuân Trường càng ranh mãnh híp chặt lại.

Cậu kích động nói: "Tôi van anh hãy nói cho tôi biết, rốt cuộc anh còn muốn đoạt được cái gì từ tôi nữa? Năm đó anh cũng đã thay Tử Văn trả thù tôi! Tôi nghĩ tôi ngồi tù hai năm, anh cũng đã hài lòng, bây giờ anh lại tìm đến tôi! Là tôi vẫn còn giá trị cho anh lợi dụng sao?! Thật ra anh có mục đích thì đừng ngại, cứ nói thẳng cho tôi! Tôi đã không còn là Công Phượng của hai năm trước, bây giờ bất cứ chuyện gì! Tôi cũng có thể chịu đựng được!"

Không ngờ rằng cậu sẽ kích động như thế. Anh nhìn cậu! Lúc này chỉ có thể mặc cho cậu phát tiết.

Cậu thấy anh không nói lời nào! Cho là đã đoán trúng bụng dạ của anh! Những tức giận trong mấy ngày nay, cộng với những đau khổ và uất ức, phải chịu đựng trước kia, cười lạnh ra tiếng: "Xuân Trường! Anh có biết nửa năm qua, tôi đã có lúc tự hận bản thân mình! Đến mức nào không?! Tôi nghĩ mãi cũng không hiểu? Tại sao mình có thể ngu xuẩn đến mức, rơi vào hoàn cảnh như hôm nay! Bị một người đàn ông gài bẫy ngồi tù hai năm, lại còn khổ sở chờ đợi người đàn ông đó hai năm?... Mỗi lần tôi nghĩ đến việc! Có thể anh đang ở bên cạnh Tử Văn! Thì tự cười nhạo trên đời này còn có một kẻ ngu ngốc như tôi sao?! Tôi đã cho rằng, mình thật sự không còn mặt mũi nào! Mà sống trên đời này nữa! Tôi hận ông trời, tại sao không để cho tôi chết khi khó sinh đi?! Hay là cứ giam tôi mãi, ít nhất tôi sẽ không biết, cuộc đời này lại dối trá, và đen tối như vậy..."

Có thể phát tiết hết những tậm sự, tận đáy lòng với anh! Cậu đột nhiên cảm thấy tảng đá lớn đè nặng trong lòng, cuối cùng cũng nhẹ nhõm hẳn, mặc dù lúc này cõi lòng tan nát vẫn còn đau đớn, nhưng ít nhất cậu có thể thẳng thẳng với anh ta một lần.

Mỗi một câu cậu nói đều như roi quất vào lòng anh! Để lại từng vết thương đau đớn.

Xuân Trường không hề lên tiếng, bởi vì sự đau đớn anh phải chịu đựng lúc này, không bao giờ có thể sánh nổi, với sự đau đớn mà cậu đã từng trải qua.

Sau khoảnh khắc tĩnh lặng, Công Phượng thở nhẹ một hơi, dùng tay lau đi giọt nước mắt đang lăn xuống, nói kiên cường: "Được rồi! Lời muốn nói tôi đã nói xong... Bây giờ đến phiên anh nói cho tôi biết, anh có gì muốn nói với tôi?!"

Xuân Trường nói hờ hững: "Là về chuyện giữa tôi và Bố em! Nhưng mà lúc này! Em không còn đủ tỉnh táo, để nói chuyện với tôi nữa rồi!"

Công Phượng nói toạc ra: "Nếu như là về đề tài này! Anh cũng không cần nói với tôi đâu! Bởi vì đối với tôi mà nói! Anh hay là Nguyễn Nhật Nguyên đều không quan trọng, và cũng không liên quan. Tôi không muốn giải thích thêm nữa! Nếu anh đã không còn chuyện gì khác muốn nói với tôi! Vậy hãy để tôi nói thêm một chuyện nữa! Tôi mong anh đừng trói buộc sự tự do của tôi! Bởi vì tôi không cần cái thứ gọi là sự bảo vệ của anh! Tôi tin rằng chỉ cần tôi không còn dính dáng với anh nữa! Thì Công Phượng tôi sẽ một người bình thường nhất trên thế giới này! Không còn ai hãm hại tôi nữa!... Nếu như anh không thả tôi đi! Vậy thì nói thẳng cho tôi biết, mục đích anh giam giữ tôi! Nếu không! Tôi không bao giờ để anh yên! Trừ phi anh có thể giam tôi trong căn biệt thự này vĩnh viễn!"

Lần đầu tiên anh không dùng thái độ tự cao tự đại của mình để nói với cậu nữa! Lời nói rõ ràng có nhượng bộ: "Tôi sẽ cân nhắc."

Cậu có phần bất ngờ với câu trả lời của anh! Nhưng đáy lòng vẫn mừng thầm, vì rốt cuộc cậu cũng tạo được cho mình một cơ hội.

--

Tại Lương thị!

Anh Ngô vội vã đi vào phòng làm việc của Xuân Trường!

Xuân Trường không còn vùi đầu vào trong đống văn kiện như trước đây nữa, mà lặng lẽ ngồi trên ghế sofa duy nhất trong phòng làm việc, cầm một ly rượu đỏ trong tay, chìm vào suy nghĩ.

Anh Ngô đi tới trước mặt Xuân Trường! Cúi đầu: "Tổng Giám đốc!"

Tổng Giám Đốc! Xin Anh Nhẹ Tay Một Chút!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ