Chương 159: Tối nay nhất định phải ôm em ngủ một giấc thật ngon! (1)

116 2 0
                                    

Trời chưa tối Công Phượng đã lên giường nằm.

Cậu nằm nhắm mắt lại, mệt mỏi muốn được ngủ một giấc yên lành, nhưng trong đầu cậu lại cực kì rối loạn, trằn trọc trở mình qua lại, cuối cùng cậu ngồi dậy tựa vào đầu giường.

Nhớ lại cuộc điện thoại hôm nay cậu không nhận, lòng cậu đột nhiên rất chua, rất đắng...

Suốt cả một tháng lẻ hai mươi ba ngày anh không hề xuất hiện trong cuộc sống của cậu! Cậu không hiểu bây giờ anh còn gọi điện thoại cho cậu làm gì?!

Anh muốn giễu cợt cậu ngây thơ, hay là đang muốn nhìn thấy dáng vẻ mất mát bất lực lúc này của cậu đây?!

Cậu thừa nhận, tại cậu quá ngu ngốc mới có thể nghĩ rằng giữa họ rốt cuộc có thể xoay chuyển...

Khi cậu gạt hết mọi suy nghĩ nằm xuống giường một lần nữa, bên ngoài cửa phòng cậu đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa có quy luật.

Cậu nhất thời phát hoảng, bởi vì ngoài cậu ra sẽ không còn ai ra vào nhà trọ này nữa! Mà lúc này có người gõ cửa phòng cậu! Chứng minh người này đã mở cửa đi vào nhà trọ!... Nên, người tới rõ ràng là...

Nghĩ đến sự thật này, động tác đang định bước xuống giường đi mở cửa của cậu bỗng khựng lại.

Giọng nói vang lên ngoài cửa phòng quả nhiên là giọng nói trầm thấp quyến rũ của Xuân Trường!: "Công Phượng! Là anh!"

Nghe giọng anh lúc này hốc mắt cậu bỗng chốc nhuộm đỏ, cậu cắn môi thật chặt, không để ý tới anh!

Giọng của anh còn trầm hơn cả vừa rồi: "Mở cửa! ! Chúng ta nói chuyện cho rõ ràng."

Cậu vốn định đưa tay ôm đầu trốn trong chăn làm như không nghe thấy gì hết, nhưng cậu biết, nếu cậu thật sự làm như vậy, cậu chỉ sẽ càng thêm xem thường mình! Bởi vì điều này sẽ làm cho anh cảm thấy cậu đang giận anh! Ngược lại sẽ khiến cậu mất tự tôn của chính mình!

Sau khi liên tục hít sâu hai hơi, cậu lau đi nước mắt quanh khóe mi, bước xuống giường, cuối cùng cũng mở cửa phòng ra.

Ngoài cửa phòng là bóng dáng cao lớn rắn rỏi của anh! Vẫn phong trần ngạo nghễ như trước.

Cậu lạnh nhạt đón lấy đôi mắt đen sâu như hồ nước của anh! Bình tĩnh cất lời nói: "Đã trễ thế này! Có chuyện gì không?!"

Ánh mắt anh dừng lại trên hốc mắt ửng hồng của cậu! Giọng nói khàn khàn trầm thấp: "Tại sao không nhận điện thoại của anh?!"

Cậu không muốn viện lý do nào khác, nói lạnh nhạt: "Ồ! Anh tìm tôi có việc à?!"

Giọng anh nói nhẹ nhàng từ tốn: "Anh muốn nói tiếp chủ đề lần trước chúng ta chưa nói xong."

Lúc này cậu nhìn anh, cau mày: "Lần trước chúng ta có chủ đề chưa nói xong sao?!"

Anh nghe ra chút cảm xúc gì đó trong lời nói của cậu! Nhẹ giọng đáp: "Xin lỗi! Trong khoảng thời gian này anh đang bận một chuyện rất quan trọng."

Đến lúc này, cậu mới ý thức được vừa rồi cậu đã phơi bày hết tâm tình của mình trong lời nói, cậu nuốt nghẹn một ngụm nước xuống cổ họng, sau khi ổn định cảm xúc của sự chua xót dâng lên từ đáy lòng, cậu từ tốn nói: "Đây là chuyện của anh! Anh không cần phải nói với tôi!... Đã trễ rồi! Nếu như không có chuyện gì khác, tôi muốn đi nghỉ."

Ngay khi cậu xoay người đi anh chợt bắt lấy cổ tay nhỏ nhắn của cậu!

Cậu dùng hết sức cũng không thể hất được tay anh ra, cuối cùng, cậu xoay người lại lạnh lùng nhìn anh nói: "Xuân Trường!! Anh nói cho tôi biết, rốt cuộc anh muốn như thế nào?!"

Anh kiềm chặt hai vai cậu! Nhìn thật sâu vào đôi mắt trong suốt của cậu!: "Anh muốn như thế nào em đã biết rõ rồi!"

"Tôi biết rõ?" Cậu cười mỉa mai: "Không biết Ông Lương cho rằng tôi đã biết rõ gì chứ?!"

Giọng điệu của anh tuy là quở trách, nhưng giọng nói khàn khàn còn kèm theo đau lòng: "Anh không cho phép em tức giận với anh như vậy!!"

Cậu nuốt nỗi cay đắng vào trong cổ họng, dứt khoát kiên quyết tránh khỏi sự kìm kẹp của anh!: "Anh thật là khó hiểu, tôi có tư cách gì mà giận anh? Anh là Chủ tịch tập đoàn Lương thị quyền cao chức trọng, mà trong mắt anh! Tôi cũng chỉ là một người để anh có thể chơi đùa bất cứ lúc nào! Lúc anh vui thì nói đôi câu ngọt ngào dễ nghe một chút trêu chọc tôi! lúc bực bội thì có thể không chút do dự xoay người rời khỏi, tình cảm trong mắt anh chẳng qua chỉ là một thứ râu ria anh có thể nắm giữ chơi đùa thỏa thích!"

Cậu vốn không muốn nói ra những lời này, nhưng khi nhìn thấy anh! Cậu chỉ muốn mắng anh xối xả một trận... Anh dựa vào cái gì mà cứ hết lần này đến lần khác trêu chọc cậu như vậy? Cứ coi như cậu ngu ngốc, coi như cậu ngây thơ, cậu nhận hết, chỉ cầu mong sao lúc này anh đừng xuất hiện trước mặt cậu nữa là được, nhưng tại sao anh cứ phải xuất hiện trước mặt cậu bất chợt như vậy?

Đối mặt với sự lên án của cậu! Mấy ngày bôn ba liên tục mệt mỏi làm anh cũng khó chịu chán chường, nhưng anh biết rõ cậu có cảm nhận như vậy là đương nhiên, nên anh đè nén cảm xúc, nhẫn nại nói: "Nếu như trong mắt anh tình cảm chỉ là thứ râu ria, vậy thì những năm qua anh sẽ không thể không có người phụ nữ nào khác mà chỉ nghĩ đến em!"

Cậu lạnh lùng cười ra tiếng: "Xuân Trường! ! Tôi chịu đủ rồi!... Cái anh gọi là "quan tâm" tôi không muốn có nữa!... Tôi không tỉnh táo được như anh! Tôi cũng xem thường bản thân mình trước mặt anh thì giả bộ kiên cường lại chẳng bao giờ tự khống chế được! Tôi rất ngu ngốc! Rất đần độn, nhưng ít nhất tôi sẽ không lấy chuyện tình cảm ra đùa giỡn... Tôi không chơi được trò chơi của anh! Tôi là người, không phải một món đồ vật, không phải anh muốn cầm thì cầm, không muốn cầm liền đá sang một bên..."

Giọng nói anh vô cùng khàn đục, đôi mắt tràn đầy tia máu, hỏi cậu: "Trong lòng em! Tôi chính là một người như vậy?"

Công Phượng khóc tức tưởi, cậu quệt nước mắt trên má, đau đớn nói: "Vậy xin anh nói cho tôi biết, anh là người như thế nào?!"

Đôi mắt đen u ám của anh hằn lên nỗi đau đớn sâu thẳm, anh liếc nhìn bên cạnh.

Không khí căng thẳng mà tĩnh lặng.

Lâu đến mức như thể trải qua cả một thế kỷ, anh lại nhìn cậu lần nữa, bình tĩnh nói: "Nếu bây giờ em không thể bình tĩnh nói chuyện với tôi! Vậyậy đợi em tỉnh táo lại, tôi sẽ tới tìm em sau!"

Cậu đưa lưng về phía anh, nói lạnh nhạt: "Anh không cần tới tìm tôi nữa! Tôi không muốn tiếp tục dây dưa với anh! !"

Tổng Giám Đốc! Xin Anh Nhẹ Tay Một Chút!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ