Đôi mắt của Irene trở nên có chút trống rỗng.
Con ngươi đen nhánh, không ngừng chuyển động.
Tại sao có thể như vậy ... Cô thậm chí ngay cả tư cách làm mẹ cũng không có ... Đây là hình phạt trời cao dành cho cô vì những chuyện sai lầm kia sao ?
Irene bất chợt đau khổ khóc thành tiếng.
Khóc một lúc lâu, Irene cũng không biết, cho đến khi cô nghe tiếng động ở cửa, vội vàng ngừng tiếng khóc, chôn đầu vào gối.
Đi vào là y tá, đi tới giường bệnh nhìn một chút, cho là cô còn đang ngủ, ngây người trong chốc lát rồi rời đi.
Đợi đến khi nghe tiếng cửa đóng, Irene mới xoay đầu ra, trên mặt cô còn nước mắt đang không ngừng chảy, ánh mắt kinh ngạc nhìn trần nhà trắng như tuyết, trong đầu một mảnh trống rỗng.
Y tá ở tới phòng bệnh, là 7 giờ tối.
Nước mắt trên mặt Irene đã khô, chỉ còn hốc mắt hồng hồng, không nhìn kỹ, rất khó làm cho người ta phát giác đã mới khóc.
"Cô Bae, cô tỉnh ?" Y tá đi về phía Irene dịu dàng cười một tiếng, bưng tới thức ăn đặt trên bàn, đẩy tới trước mặt Irene : "Đúng lúc cô Bae có thể ăn cơm tối, sau đó tôi tới dọn."
Irene khẽ gật đầu, không lên tiếng, cũng không vươn tay động chiếc đũa.
Qua 1 tiếng, y tá qua tới thu dọn đĩa, thấy Irene không động một chút thức ăn, không nhịn được có chút lo lắng hỏi : "Cô Bae, cô sao vậy ? Là không thoải mái chỗ nào sao ?"
Vẻ mặt Irene uể oải lắc đầu, chuẩn bị ý bảo y tá đem những thức ăn dọn đi, cửa phòng bệnh liền bị đẩy ra, Seulgi mặc lễ phục rể phụ, đi vào.
"Anh Kang, anh đã trở lại ?" Y tá xoay đầu, gọi Seulgi một tiếng, sau đó còn nói : "Cô Bae không biết thế nào, cơm tối cũng không ăn."
Seulgi nhíu mày, đi tới trước giường bệnh, vươn tay sờ soạng một cái đĩa, phát hiện thức ăn có chút lạnh, dặn dò y tá bưng đi xuống đổi mới, sau đó liền thuận thế ngồi ở mép giường, sờ sờ trán Irene , phát hiện nhiệt độ bình thường, mới thở phào nhẹ nhõm, mở miệng dịu dàng hỏi : "Sao không ăn cơm tối ? Không hợp khẩu vị, hay là thân thể không thoải mái ?"
Irene bị một loạt hành động của Seulgi khiến cho đáy lòng đau xót, nước mắt lại dâng lên, cô vội vàng rũ mắt, cố gắng khống chế tâm tình của mình, cố gắng khiến giọng mình như bình thường : "Không có, có thể là buổi trưa ăn tiệc vui của Chaeyoung hơi nhiều, bây giờ không đói."
"Vậy cũng phải ăn một ít, bằng không thân thể làm sao khỏe được."
Chaeyoung khẽ gật đầu, không lên tiếng, chẳng qua là thuận thế chui vào trong ngực Seulgi .
Y tá rất nhanh đưa thức ăn tới đây, Seulgi nhìn khẩu vị không tốt, tự mình múc từng muỗng đút cho cô ăn, ăn xong còn cầm khăn giấy giúp cô xoa xoa khóe miệng, qua nửa giờ, nhìn chằm chằm cô uống thuốc, thuận thế hầu hạ cô đánh răng, mới đặt cô nằm trên giường.
Anh biết cô để ý vẻ đẹp, dù không trang điểm, mỗi đêm đều muốn vệ sinh sạch sẽ, anh còn cố ý lấy khăn ướt, cẩn thận lau mặt cho cô.
Những chuyện này, từ khi Irene tỉnh lại, mỗi ngày Seulgi đều làm.
Trước đáy lòng cô tràn đầy hạnh phúc, bây giờ lại nồng nặc chua xót.
Chẳng lẽ anh không biết, bây giờ cô không thể mang thai, là một người tàn phế, cả đời cũng không thể cho anh một gia đình đầy đủ, tại sao anh còn muốn đối xử tốt với cô chứ ?