Jisoo hoàn toàn không nghe thấy Chaeyoung sau lưng đuổi theo hỏi thăm anh, Jisoo mở cửa xe, ngồi trở lại trên xe, sau đó hoảng hốt đạp chân ga, chuyển tay lái rời đi.
Chỗ cạnh tài xế điện thoại di động lại vang lên, là Lalisa gọi điện thoại tới, chắc là Chaeyoung nói cho anh điều gì đây mà , Jisoo liếc mắt nhìn màn hình điện thoại di động, vươn tay cúp điện thoại, dừng lại một chút, đưa điện thoại di động trực tiếp tắt máy.
Đợi đến lúc xe của Jisoo ngừng lại, đã là hai tiếng sau, ngoài cửa sổ sắc trời đã đen nhánh một mảnh.
Jisoo xuống xe, đứng ở bên cạnh cửa xe nhìn núi đen như mực, sau đó trở tay đóng cửa xe, đạp bước, hướng về phía giữa sườn núi đi tới.
Lên núi dọc theo đường đi trong đầu Jisoo cũng ngẩn ngơ, anh đi như máy móc dừng trước bia mộ, đứng hồi lâu, mới mở trừng hai mắt, sau đó, hốc mắt bỗng dưng phiếm hồng.
"Bảo Bảo ... Ba ba hôm nay nhìn thấy mẹ con ..."
Chỉ mấy chữ đơn giản, lại làm cho giọng nói của Kim Jisoo nghẹn ngào.
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, nếu như không phải bị đâm vào vết thương trong tim đau đớn, anh thật sự cho là xế chiều hôm nay, chỉ là một cơn ác mộng thôi.
Mặc dù anh nói, giữa anh và cô cắt đứt quan hệ, nhưng anh vẫn ảo tưởng khi cô và anh gặp lại sẽ thế nào.
Anh suy nghĩ bao nhiêu chuyện, lại chỉ có không nghĩ tới, lần nữa gặp nhau, cô đã gả cho người khác.
"Bảo Bảo, mẹ con gầy hơn một chút, có phải ở Mỹ ăn không được ? Nhưng mà vẫn là rất đẹp ... Chẳng qua là ..." Jisoo nói tới chỗ này, hơi dừng lại một chút, một lát sau, mới nói : "Dường như mẹ con không muốn ba."
"Bảo Bảo, con biết không ? Ban đầu ... Ba ba không phải cố ý như vậy đối xử với mẹ con, ba ba chẳng qua là nghe mất con, rất tức giận ... Con không biết, lúc ba ba biết có con, vui mừng thế nào, nhưng mà con nói xem, sao mẹ con nhẫn tâm không cần con nữa ?"
"Ba ba thật ra thì sau khi mẹ con rời đi, rất hối hận, ba ba đã trở lại tìm mẹ con, nhưng mà mẹ con đã đi rồi ..."
Vẻ mặt Jisoo , trở nên có chút hoảng hốt.
Ngày hôm đó, anh thật sự là giận đến mất hết lý trí, sau khi bỏ đi, liền trực tiếp đi xuống lầu, sau đó không hề nghĩ ngợi ném nhẫn kết hôn vào trong thùng rác.
Sau đó anh đến quầy rượu, uống rượu hơn nửa đêm, rõ ràng say không thể đi nữa, nhưng trong đầu lại rõ ràng đáng sợ.
Cô cũng bỏ con của anh, nhưng tại sai đáy lòng của anh không bỏ được ?
Anh lảo đảo ra quầy rượu, chặn một chiếc taxi, lại trở về khu chung cư UT.
Anh đến trước thùng rác bẩn thỉu, tìm rất lâu , rốt cục tìm thấy chiếc nhẫn kia, sau đó bước chân không yên lên lầu, anh hướng về phía mật mã nhấn nhiều lần, mới mở cửa.
Một phòng bừa bãi, nói cho anh biết, rốt cuộc anh sụp đổ bao nhiêu.
Mở ra cửa sổ, gió thổi vào, hé ra tờ giấy trắng đến trước mặt của anh, phía trên viết rõ ràng : Phẫu thuật phá thai.
Anh rõ ràng nên hận cô, anh lại tới thỏa hiệp, nhưng mà cô lại đi, đi dứt khoát như vậy, không chút nào lưu luyến, vô tình làm phẫu thuật bỏ đứa bé, tuyệt tình mà lại lạnh như băng.
Nghĩ tới đây, đáy mắt Jisoo lại trào nước mắt : "Bảo Bảo, thật ra thì ngay từ đầu mẹ con cũng không cần ba con, đúng không ?"