Năm giờ sáng, mặt trời vẫn còn cuộn mình trong lớp mây dày của tiết trời gió Bấc. Mùa Đông thật kì lạ. Nó mang đến cho ta cảm giác lạnh lẽo khó ưa nhưng cũng lại cho ta thấy được những điều kì diệu mà không mùa nào có được: những tia nắng nhỏ bé chiếu lên lớp tuyết dày làm băng giá trở nên thật giống như pha lê lấp lánh; tất cả đều trắng, trắng xoá, tuyết ở khắp nơi, nhiều đến mức tưởng chừng vô hạn;...Tưởng lạnh lẽo mà lại ấm áp. Ấm áp bởi chính Đông đã xích chúng ta lại gần với gia đình hơn bao giờ hết, để ngọn lửa yêu thương sưởi ấm tâm hồn mỗi chúng ta. Thật hạnh phúc tới nhường nào.
Thứ bảy, một ngày cuối tuần với tuyết. Chắc hẳn nhiều người sẽ chọn cách nằm trên chiếc giường ấm của mình để nghỉ ngơi sau một tuần làm việc mệt mỏi, nhưng đâu đó ở bang California - một trong những bang rộng nhất nước Mỹ vẫn vang lên tiếng cười nói đầy đáng yêu của hai đứa trẻ 5 tuổi.
- Chị Yino nhanh lên đi! Em muốn nhà bà ngoại thật sớm cơ. Em muốn nghe bà kể nhiều chuyện hơn nữa. Nhanh lên chị! - giọng nói của cô em gái đầy háo hức. Cô bé đã mong chờ chuyến đi chơi này từ rất lâu rồi nên chả trách sao được lại hành động như thế.
- Từ từ thôi Sara. Ngã, ngã bây giờ! Chị không muốn bị lạnh đâu. - người chị bất lực kêu lên trong khi bị cô em gái lôi tay đi trên mặt tuyết.
- Không ngã được đâu mà. Nhanh lên đi chị! Á.. oái ...oái!
"Rầm". Một người xảy chân thế là cả hai cùng ngã trên nền tuyết lạnh giá. Gương mặt của người chị đương nhiên chẳng vui vẻ gì. Tuyết dính đầy trên người của cô bé. Trên cả mái tóc đen tuyền vô cùng óng mượt của cô. Một tiếng hét chẳng mấy dễ chịu cùng với gương mặt phụng phịu vô cùng đáng yêu:
- Sara!
Cô em bấy giờ cũng mới ngóc đầu lên khỏi đống tuyết dày. Cùng với một chút tuyết dính trên mũi, một chút lại dính trên tóc, Sara tròn mắt nhìn gương mặt phụng phịu kia rồi cười phá lên. Thấy vậy, Yino tuy còn khó chịu nhưng cũng cười theo. Tiếng cười giòn dã ấy nhưng xua tan đi cái lạnh của mùa đông buốt giá.
Tiếng gọi trầm ấm của người cha vang lên phá vỡ đi không gian vui đùa để thúc dục hai đứa nhanh chân hơn. Chính ông cũng đang nóng lòng muốn trở về với cha mẹ của mình sau một khoảng thời gian dài bận bịu với công việc và gia đình riêng. Còn mẹ, bà đã chờ sẵn trong xe, mỉm cười nhìn hai thiên thần đang nô đùa. Một lúc sau, chuyến xe đã khởi hành.
Thấm thoắt đã một tiếng đồng hồ trôi qua, hai đứa trẻ ban nãy còn đùa nghịch đã ngủ gục từ bao giờ. Có lẽ chuyến đi đã làm chúng mệt. Thật tiếc rằng thiên thần lại ngủ quên giữa lúc đẹp nhất của bình minh. Sáu giờ rưỡi sáng, cuối cùng mặt trời cũng chịu ngóc đầu dậy chiếu những tia nắng mới lên lớp tuyết dày bao quanh những sườn núi, để rồi từ tuyết, ánh sáng phản lại muôn sắc màu.
" Rẹt... Rẹt... Xin chào đây là bản tin dự báo thời tiết buổi sáng. Hôm nay thời tiết trên toàn nước Mỹ đều dưới 25° C. Mọi người ra ngoài nhớ mang theo mũ, áo dày để giữ ấm tốt nhất.Sau đây là bản tin dự báo thời tiết cho từng bang .Bang California 15°C ,tuyết sẽ rơi trong suốt buổi sáng, chiều có thể hửng nắng nhẹ , Bang Nevada 20°C tuyết rơi cục bộ tại một vài nơi nhưng không nhiều, đa phần đều hửng nắng nhẹ trong cả ngày, New York 19°C trời âm u..." - tiếng radio trong xe vang lên. Khuôn mặt của ông Danxenoro thoáng một niềm vui . Thời tiết đẹp, ông thích nó , đặc biệt là hôm nay. Ông huýt lên một vài tiếng vui tươi rồi nở nụ cười hạnh phúc.

BẠN ĐANG ĐỌC
( Creepypasta Ocs) THA HOÁ.
RandomHỡi thế gian cho ta hỏi trên đời này có ai không bị tha hoá? Quy luật tự nhiên hay sự cám giỗ của dục vọng... Lời nguyền cũng chỉ là cái cớ... để bẻ cong sự thật về bản chất. Những ám ảnh tâm lí hay sự điên loạn... vốn dĩ cũng là thứ được sinh ra...