Chap20: Tiệc tàn

14 2 1
                                    

 Trong sân vườn nhỏ đầy những hoa tươi thơm ngát, em cùng chị nô đùa, chẳng may,em giật đứt phăng chiếc vòng cổ mà chị thích nhất. Nhưng chị chẳng tức giận cứ như con búp bê sứ mỉm cười nói không sao. 

 Không!

 Đây không phải chị! Chị không phải con búp bê không biết giận!

 Nhưng lòng chị ấm quá!

 Ấm không muốn rời... 

Chẳng muốn nghĩ nữa... Ngủ một giấc thật say thôi!

 Không ngủ được!

--------------

 Sara bước chậm dưới ánh trăng đang rọi thẳng. Từng bước nhẹ nhàng như đang lướt trên mặt đất. Nụ cười mỉm trên đôi môi hồng chẳng hề trong sáng. Từng giọt ánh trăng rơi trên mái tóc vàng vỡ nát. Bầu trời trong ánh mắt người thiếu nữ như đang phát ra nào những tia quỷ dị của đám mọi rợ thèm khát máu tươi. Ôi thôi! Nàng búp bê đâu mất rồi?

 Đằng kia cũng đang rực lửa căm hờn. Từng cơn sóng dữ như đã hiện lên trên mặt biển xanh thẳm trong đôi đồng tử. Tay cô ta lăm lăm khẩu súng dắt bên hông chỉ chờ "vừa đủ" hạ màn. Mái tóc đen tuyền cắt nham nhở ngắn cũn cỡn như đang phát hỏa.

 Hai con người vẻ lên mặt đất hai đường xoắn ốc. Từ từ cả hai dần tiến về nhau song lại dần xa. Một kẻ nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống phía đối diện. Kẻ còn lại - mắt nhìn nhởn nhơ ngạo nghễ. Chúng như đang sao chép từng bước chân của nhau. Một bước tiến, hai bước lùi tiếp dừng lại, lại tiến, tiến lại lùi,... chẳng thiếu bước nào. Có vẻ, đã có kẻ mất khiên nhẫn trước trò "đọ mắt" này, mái tóc vàng ánh vút lên, xông thẳng vào phía đối diện. Ngay lập tức, kẻ còn lại đã rút súng, tiếng đạn rời nòng giòn tan, dứt khoát.

"Đoàng"

 Viên kẹo đồng vốn đã phải ghim thẳng vào đầu của Sara. Nhưng giây phút cuối cùng, Nora đã không thể bắn. Chính đôi tay đã phản bội ả. Thứ tiềm thức mơ hồn như sống lại.

"Con không bao giờ được phép là em con chảy máu"

 Chất giọng trầm, ấm, chỉ cần nghe thôi đã khiến lòng vui vẻ.

"Con phải bảo vệ em"

Một giọng nói ngọt như mía, mát như ánh trăng tròn đương rọi trong nhưng đêm không sao.

Trong một khoảnh khắc, ánh mắt đã chết của Yino như sống lại. Viên đạn sượt qua má khiến Sara có phần giật mình. Máu rươm rướm chảy ra từ vết sượt. Sara cũng dừng lại. Nora đứng chôn chân ở đó, mồ hôi chảy đầm đìa, mắt mở to. Đôi tròng như đang run rẩy. Cô như con chiên ngoan đạo vừa phạm vào điều cấm kị. Từ sâu thẳm, một tiếng nói văng vẳng bên tai thúc dục:"Bắn!". Một lần nữa, viên đạn lại vào vị trí, điểm đến như cũ.

Lại trượt...

Sượt qua bên má còn lại, máu lại rươm rướm chảy, Nora như kẻ điên cứ đứng đó mặc cho đối phướng đang đầy đắc thắng lao tới. Đôi tay phản chủ tự chỉnh hướng viên đạn bạc. Từ sâu thẳm dội lên tiếng gào thét của những mảnh hồn tưởng chừng đã thất lạc. Chúng cột lấy, bó lấy, siết lấy thứ tâm trí mỏng manh. Cảm giác khó thở ập đến bất ngờ, cơn đau tái từ não lan ra cả cơ thể. Chân tay loạng choạng, Nora ôm lấy cái đầu đang tê đi. Cô ả chẳng thể trụ vững trên nền đất phẳng. Giống như một kẻ say mèm, đôi mắt xanh của nàng ta nhòe đi, đau, đau muốn ngất. Đúng thế, đau đến ngưỡng chỉ muốn chết đi. Những kí ức vụn nát bị đè nén trong thứ áp lực khủng khiếp, bị nung chảy dưới thứ lửa đang phừng phừng tỏa ra. Người Yino ướt sũng, mồ hôi bất chợt tuôn như nước lũ, mới đôi phút mà cả thân thể đã như bị tạt nước ướt nhẹp. Thân thiệt lên cao bất thường, nhịp thở nhanh dần chuyển qua thở dốc. Miệng cô ả há to như muốn lấy trọn không khí của nhân gian. Từng kí ức bị mất đang quay về, từng mảnh hồn thất lạc đã trở lại. Phần trống rỗng nơi con tim lạc lối đang dần được lấp lại bằng đủ loại xúc cảm vui, buồn, sợ hãi, tức giận, lo âu,...  Trong phút chốc, ả bỗng nhận ra điều mình làm ghê tởm đến nhường nào. Ả đã phạm phải thứ đức tin của mình. Nhưng cũng nhờ đó, ả tìm lại được những gì đã mất. Rốt cục điều ả làm là đúng hay sai? Ả không biết nữa. Giây sau đó, ả thấy ghê tởm, ghê tởm trước mọi thứ ả đã làm, mọi sinh mạng ả đã xuống tay. Tai sao ả lại làm thế? Ả chẳng biết mình đã để thứ dục vọng đó diều khiển con người đến mức nào...

( Creepypasta Ocs) THA HOÁ.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ