Chương 11 -- Trịnh Duẫn Hạo cũng không cảm thấy bản thân có gì kỳ quái ( 2 )

286 13 6
                                    


Lúc Trịnh Duẫn Hạo rời giường liền phát hiện Tại Trung đã đứng ở phòng khách, mặc bộ quần áo mới mua, áo len có hình con thỏ màu xanh, quần jean bó màu xanh, bên ngoài là áo khoác lông vũ màu kem, cổ áo có một vòng lông tơ màu trắng, kết hợp lại với nhau, gần như che mất nửa khuôn mặt cậu.

"Mới sáng sớm cậu đứng gác ở đó làm gì?"

"Không có... không có đứng gác," Tại Trung tiến đến phía trước hai bước, lúc này Trịnh Duẫn Hạo mới phát hiện cậu còn đeo một cái cặp sách nhỏ màu xanh lục ở sau lưng, là lúc trước Thẩm Xương Mân mua cho cậu. Vì bên trên thêu hình Hùng Đại và Hùng Nhị (Brair và Bramble), tiểu ngốc tử này rất thích, "Không phải... muốn, đi ra ngoài chơi sao?"

Cố chấp đem "đến công ty" và "đi ra ngoài chơi" đánh đồng, Tại Trung có chút hưng phấn, cười lộ ra hàm răng trắng tinh, ý cười trong mắt không thể che giấu được, nhìn hoạt bát hơn ngày thường không ít.

Chỉ ra ngoài một chuyến mà thôi, cần phải cao hứng đến mức này sao?

"Ăn cơm trước," Trịnh Duẫn Hạo vén tay áo đi vào phòng bếp, miệng nói, "Cởi áo khoác lông ra, ở trong phòng mặc cũng không sợ ngộp chết."

Bị Trịnh Duẫn Hạo hù dọa, Tại Trung luôn luôn rất nghe lời lập tức cởi áo khoác, mất nửa ngày mới có thể cởi ra đặt trên sofa, cười toe toét nhảy nhót chạy đến bên cạnh bàn ăn:

"Ăn cơm, ăn cơm thôi."

Cậu đang rất vui vẻ, tốc độ ăn cơm cũng nhanh hơn bình thường không ít, một tay cầm bánh bao, một tay nắm cái muỗng, vừa ăn vừa nhỏ giọng lẩm bẩm:

"Ăn xong, đi ra ngoài chơi."

Trịnh Duẫn Hạo vừa uống sữa đậu nành vừa đọc báo kỳ thật rất muốn vô tình đánh nát mộng đẹp của tiểu ngốc tử, nói với cậu đến công ty không hề vui một chút nào, chỉ là đổi từ một căn phòng lớn này sang một căn phòng lớn khác, nhưng nhìn cậu cười chỉ thấy răng chứ không thấy mắt như vậy, cuối cùng vẫn từ bỏ.

Quên đi, quên đi.

Nhìn bộ dạng ngu ngốc của người khác cũng rất thú vị.

Bữa sáng trôi mà mà không có sự cố gì, Trịnh Duẫn Hạo chạy xe từ gara ra, sau đó đón Tại Trung đang đứng chờ. Kể từ lần trước bị đi lạc, đã một thời gian dài cậu không được ra khỏi cửa, nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ, vừa lên xe liền bám vào cửa sổ nhìn đông nhìn tây.

"Đai an toàn."

"Đai an, toàn."

Tại Trung quay đầu nhìn Trịnh Duẫn Hạo lặp lại những gì hắn nói, rõ ràng không hiểu ý hắn là gì.

"Tôi đây là nuôi thú cưng sao," Trịnh Duẫn Hạo "hừ" một tiếng, dẫm phanh tắt máy, nghiêng người sang giúp Tại Trung thắt đai an toàn, "Tôi mẹ nó là nuôi đứa con trai."

Tại Trung không nghe rõ Trịnh Duẫn Hạo nói cái gì, cũng không biết hắn muốn làm gì, cúi đầu muốn nhìn, vì thế cằm liền "đông" một phát, đánh vào đầu Trịnh Duẫn Hạo.

"Đờ mờ."

Trịnh tổng bị đau lấy tay che ót, tức giận nhìn Tại Trung.

"A... Không có, cố ý."

[Trung Văn YunJae] Xấu tính và tiểu đáng thươngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ