Chapter 25

148 10 3
                                    

Khi được về đến nhà sau hơn một tuần nằm ở bệnh viện, việc đầu tiên Ahn Hyojin làm là đi xuống lối cầu thang dẫn đến tầng hầm.

Tuy không mang trong mình hy vọng gì nhiều nhưng khi tận mắt nhìn thấy căn phòng trống không có một ai, Hyojin không khỏi cảm thấy đau lòng. Heo Solji đã thoát ra khỏi đây nghĩa là mọi người rồi sẽ biết sự thật về vụ việc bắt cóc, cảnh sát chắc sẽ đến tìm cô trong nay, mai thôi.

Lê từng bước chân nặng nhọc vào căn phòng ngủ, bỗng, tim cô thắt lại. Người con gái mà cô yêu rất nhiều đang nằm yên giấc trên chiếc giường của cô. Sợ ảo giác này của mình biến mất, Hyojin chỉ dám đứng ngắm nhìn nàng.

Sau một hồi, như để nói lời tạm biệt cuối cùng, cô chầm chậm cúi người, chạm nhẹ môi mình lên má của nàng. Trái ngược với nỗi sợ rằng ảo ảnh sẽ biến mất, cảm giác chân thật mềm mại của gò má bầu bĩnh bên dưới khiến Hyojin khẽ mỉm cười, tiếp tục hôn khắp trên gương mặt của nàng.

Cô dùng môi mình tách đôi môi mọng ra, chậm rãi thưởng thức hương vị ngọt ngào sao lại vô cùng chân thật này. Bị làm tỉnh giấc, Solji ậm ừ tách ra, thấy Ahn Hyojin đang ở trước mặt thì vô thức vòng tay ôm cô vào lòng. Hyojin ôm chặt cô gái của mình, rúc mặt hôn lên cổ.

"Tôi đã đánh thức cô sao? Tôi xin lỗi, tôi chỉ muốn cảm nhận tất cả trước khi sáng mai tỉnh giấc khỏi giấc mơ này."

"Hửm?"

Hyojin lắc đầu.
"Không có gì đâu."

Cô tiếp tục cúi mình hôn lên môi nàng. Chỉ khi nghĩ mình đang mơ, Ahn Hyojin mới dám thực hiện những hành động này.

Heo Solji là đến phát nghiện đôi môi mềm mại này rồi, nàng say mê mút lấy cánh môi, cũng thuận theo đáp lại chiếc lưỡi quấn quýt của cô.

Bỗng nhớ ra rằng Hyojin mới từ bệnh viện trở về, Solji nhanh chóng tách ra.

"Ưm... Vết thương của em sao rồi?"

Một nụ cười không thể hạnh phúc hơn nở trên môi của cô.
"À, em quên mất bây giờ chị là 'Heo Solji của em'."

Hyojin bò lên giường nằm xuống bên cạnh, kéo áo mình lên.

"Khoảng hai tuần em sẽ cắt chỉ."

Solji nhíu mày nhìn vết sẹo lớn trên bụng.
"Đau lắm không?"

Bỗng giở chứng nhõng nhẽo, Hyojin mếu máo gật đầu.
"Em đau lắm! Solji mau làm cho em hết đau đi!"

"Phải làm sao?"

"Hôn em!"

Như dần hiểu được những hành động vô cùng khác thường từ nãy đến giờ của Ahn Hyojin, Solji hỏi lại.
"Hyojin, em nghĩ đây là mơ sao?"

Người kia liền nhẹ nhàng áp tay mình lên má của nàng.
"Em phải nhớ chị nhiều đến như thế nào mới có thể có mọi cảm giác chân thật như thế này ngay cả trong mơ."

Cô xoa gò má, nhìn gương mặt xinh đẹp của người cô yêu mà cố nuốt nước mắt.

"Em không biết khi nào em sẽ được gặp lại chị đây. Lúc cảnh sát ập vào nhà và em bị tống vào tù, thì em có còn được gặp lại chị dù chỉ một chút không?"

[LESOL][H+] Stockholm SyndromeNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ