Mang theo tâm tư khó diễn tả, một nhóm bốn người theo Loren đến thành phố kia.
Nhưng khi thực sự đặt chân lên vùng đất ấy, nghi vấn trong lòng bọn họ ngày càng lớn dần.
Thành phố thay đổi nhanh như vậy, Roseanne có thể đi đâu để tìm Lisa đây.
"Mấy người nghĩ mẹ tôi liệu bây giờ đã tìm được cô ấy chưa?" Ở trên đường, Jennie thấp thỏm hỏi.
Kai không đáp, cậu xoa tay nàng.
Loren cũng không nói gì, chỉ mím môi lái xe, tăng tốc độ.
Kim Jisoo càng im lặng hơn, mặt cô rất trầm tĩnh, tâm trí như bay tới nơi xa thực xa.
Nơi đó, chính là nơi hai người lần đầu tiên nói muốn bỏ trốn cùng nhau, vì thế nên mẹ mới mỉm cười bảo hãy đến đấy đi.
Mẹ chưa bao giờ quá để tâm khi kể cho cô nghe về đoạn chuyện cũ này, cho nên cô là người hiểu rõ cố sự nhất. Vì mẹ làm phóng viên tại các mặt trận chiến trường nên thường xuyên công tác ở nước ngoài, thời điểm mẹ mất liên lạc, cô luôn nhớ tới lời mẹ nói - nếu như qua nửa năm mẹ còn chưa quay trở về, con hãy đi đến thị trấn Lampang tìm cô gái tên Roseanne Park nhé, xong bảo cô ấy tới 'Chân trời góc biển'.
Lẽ nào hai người có thể gặp được nhau rồi?
Nhưng công việc của mẹ là dạng luôn có khả năng đụng mặt Tử Thần bất kỳ lúc nào, cô cảm thấy không gì có thể đảm bảo.
Thậm chí cô còn chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất, mà tới nay vẫn ôm nó để chờ đợi, cuối cùng, đi tìm Roseanne Park.
Hối hận đi, cả đời này, cô sẽ luôn phải hối hận.
*
Mua bản đồ, lái xe theo dòng kí ức, dừng một chút, lại đi một chút, đi tìm 'Chân trời góc biển' của mười mấy năm về trước.
Mà thực tế thì sau đợt quy hoạch hóa, cái thị trấn nhỏ ấy đã sát nhập vào thành phố kia từ lâu rồi, chỉ là trở thành vùng ngoại ô thôi.
Đi lòng vòng một hồi, cuối cùng bọn họ cũng tìm ra địa chỉ ban đầu của 'Chân trời góc biển'.
Mặc cho đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, song ngay sau khi xuống xe, mắt Kim Jisoo vẫn ươn ướt.
Nơi từng ký thác hồi ức tốt đẹp của hai người con gái, bây giờ đã đổi thành một khu nghĩa trang công cộng.
Hàng cây trong nghĩa trang công cộng được trồng đẹp hết mức, dưới những bóng râm, một loạt bia mộ an tĩnh mọc lên san sát.
Loren là người đầu tiên xông vào bên trong, thời điểm ông đang tính hỏi quản lí nơi này thì cơ hồ phát âm không ra tiếng. Mãi sau nhân viên mới hiểu ý ông, cũng dễ dàng tìm ra cái bia đá khắc tên 'Lisa Manobal'.
"Ngày hôm qua cũng có một người phụ nữ đến tìm người này." Nhân viên nói thế.
Được anh ta dẫn đi, bốn người đứng trước bia mộ.
Không có hoa tươi, cũng không có hoa quả, chỉ có những dấu vết lau chùi trên đó làm minh chứng đã có người tới đây.

BẠN ĐANG ĐỌC
BA KỂ CON NGHE LỜI YÊU NGÂY DẠI
РазноеAi cũng được, xin đừng là Roseanne. "Đời người chung quy cũng phải có lúc đưa ra một quyết định không được phép hối hận mà. Thích cậu có lẽ là điều bất ngờ nhất trong cuộc đời của tôi, nhưng đã tồn tại rồi thì tôi không muốn trốn tránh nó nữa. Dù ch...