c13

324 5 1
                                    

Thế giới – C.13

THÁNG SÁU 26, 2020MỎNG TEBẠN NGHĨ GÌ VỀ BÀI VIẾT NÀY?

Trong khoảnh khắc tay bị chụp lại kia, tim Tân Vãn Thành đập như trống.

Đâu phải đơn giản chỉ là bị bắt vì chuyện còn thảm hơn. Diệp Nam Bình không nhìn rõ đối phương là ai đã thực hiện một cú khóa chặt chẹn ngay cổ. Lực rất mạnh lại hung hãn, Tân Vãn Thành bị nghẹn tới đỏ bừng mặt, cổ như sắp bị bẻ gãy, ho sặc sụa muốn tắt thở.
Nghe tiếng ho có vẻ quen quen, Diệp Nam Bình mới tỉnh táo lại, nhìn lại gương mặt đang bị đau tới nhăn nhúm kia. Anh buông tay, Tân Vãn Thành ngồi thụp xuống nôn khan liên tục.
Diệp Nam Bình nhíu mày đưa tay định đỡ cô, cô lại sợ tới mức đang ngồi bệt dưới đất vội lui ra hơn nửa mét. Sợ anh như thế sao. Động tác tránh né của cô rất buồn cười khiến Diệp Nam Bình đang cau mày cũng không nhịn được. Anh mím môi: “Xin lỗi, do phản xạ có điều kiện.”
Tuy anh đã xin lỗi nhưng Tân Vãn Thành vẫn ngồi im không dám động đậy. Cô nhớ anh từng là phóng viên chiến trường, có mấy chiêu võ phòng thân là điều bình thường. Cô cẩn thận nhìn anh, chắc chắn anh đã tỉnh hẳn Tân Vãn Thành mới vịn ghế ngồi dậy.

Anh ngồi bên đầu ghế này, cô ngồi cuối ghế bên kia không dám làm gì.
Cảnh tượng này giống với cảnh trong xe buổi chiều nay, nhưng Tân Vãn Thành không có cách nào nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ như trước, chỉ đành cúi đầu nghịch ngón tay, nghĩ ngợi nên nói gì phá tan sự im lặng này.
Không để Tân Vãn Thành suy nghĩ lâu, anh lên tiếng trước: “Tiệc rượu kết thúc rồi à?”
“Dạ chưa.”
“Vậy sao cô ở đây?”
“Tôi đi ngang qua thấy anh ngủ ở đây, định gọi anh dậy. ban đêm trời lạnh, ngủ bên ngoài lâu dễ bị cảm lạnh.”
Có thể là vì uống rượu nên cảm giác “người sống chớ gần” của anh không quá nặng nề, thậm chí còn có thể cười: “Nhưng sao tôi lại có cảm giác cô đang lợi dụng cơ hội trả thù tôi vậy?”
Tuy nụ cười chỉ thoáng qua, nhưng nếu trong lòng Tân Vãn Thành không chột dạ, cảm giác anh đoán được sự thật thì có lẽ đã chống cằm thưởng thức nụ cười đó. Mà bây giờ cô chỉ lo phản bác: “Tôi với anh không thù không oán, trả thù anh cái gì chứ?”
Anh nhìn cô chăm chú.
Ánh sáng ở đây khá tối, Tân Vãn Thành không sợ bị nhìn ra sơ hở, nhìn lại anh rất tự nhiên.
Tự tin nhanh chóng bị phá tan: “Trả thù tôi nhận Lục Miểu mà không nhận cô.”
… thế giới bỗng nhiên yên tĩnh.

Một lúc lâu sau.
Tân Vãn Thành nuốt nước miếng, giọng điệu cẩn trọng, không biết vì họng vẫn còn đau hay vì chột dạ: “Anh đã xem qua lý lịch của tôi đúng không?”
Anh cụp mắt nhìn xuống.
Đáp án quá rõ ràng.
Vấn đề khó ném ngược về cho Tân Vãn Thành.
Cô luôn băn khoăn không hiểu thật ra mình kém ở đâu, lời bên miệng nhưng không dám thốt ra câu hỏi.

Gió thổi qua.
Anh không quay lại nhìn cô, lại dường như đã nhìn thấy cô. Một cơn gió cát thổi tới, giọng anh cũng như cơn gió cát ấy, có cảm giác khô ráp: “Tại sao muốn làm nhiếp ảnh gia?”
Tân Vãn Thành suy nghĩ một chút, giọng chắc nịch: “Vì thích.”
“Thích đến mức độ nào?”
“…”
“Thích đến mức cho dù tôi thấy tác phẩm của cô không có kahr năng, cô vẫn kiên trì như trước trong một năm không?”
“…”
“5 năm?”
“…”
“10 năm?”
Tân Vãn Thành bị hỏi tới trở tay không kịp.
Vậy mình kém đến mức nào? Cố gắng nỗ lực mười năm vẫn không được? Cô hơi tức giận: “Anh không nói chuyện thì còn có vẻ dễ thương hơn.”
Lời nói quá sức trẻ con, Diệp Nam Bình không kìm chế được mà nở nụ cười.
Đây là phản ứng lớn nhất mà Tân Vãn Thành từng thấy ở anh. Có lẽ do chưa từng ai dùng từ “dễ thương” để nói về anh? Tân Vãn Thành hối hận mình dùng từ không cẩn thận.
Anh lại tiếp tục đề tài: “Trên đường tới đây, tôi chưa nói một tiếng nào nhưng cô thì chắc mắng tôi tan nát trong bụng rồi.”
… cần gì vạch trần ra vậy?
Tân Vãn Thành liếc anh một cái.
Anh không nhìn nhưng biết rõ cô đang nhìn anh. Khóe môi cong cong nụ cười.

Thế giới tặng anh cho em - Lam Bạch Sắc (Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ