Thế giới – C.42
THÁNG BẢY 29, 2020MỎNG TE4 PHẢN HỒI
Mãi tới 5 giờ khi triển lãm đóng cửa, Diệp Nam Bình cũng không xuất hiện.
Tân Vãn Thành giúp In studio chụp những hoạt động triển lãm làm tư liệu cho sau này. Chị phụ trách hoạt động muốn về công ty viết bài, đồng nghiệp khác không có việc gì nữa nên giục Tân Vãn Thành hỏi thầy Diệp có đến không. Tân Vãn Thành nhắn hỏi Diệp Nam Bình trong nhóm công việc: Thầy Diệp, anh có đến triển lãm không?
Mặt khác lại nhắn tin nhắn riêng cho anh: Sao anh còn chưa tới nữa?
Diệp Nam Bình trả lời trong nhóm: Tạm thời có việc, không có thời gian đến triển lãm, mọi người về đi.
Nhắn riêng cho cô: Đợi anh, lát nữa anh đến.
Tân Vãn Thành nhìn hai tin nhắn trái ngược nhau, ngây ra, nhắn tin riêng hỏi lại anh: Vậy rốt cuộc là anh tới hay là không?
“Anh nói anh không có thời gian đến xem triển lãm vì muốn đến đón em tan ca.” Diệp Nam Bình trả lời.
“…”
Tân Vãn Thành cất di động, cùng đồng nghiệp rời khỏi trung tâm triển lãm.
Chị phụ trách hoạt động thấy cô vui vẻ, hỏi: “Tan làm sớm thôi mà, vui đến thế hả?”
Có đồng nghiệp đề nghị: “Nhân dịp không có ông chủ, chúng ta đi ăn lẩu Tứ Xuyên đi?”
Diệp Nam Bình không ăn cay mọi người đều biết, công ty chưa bao giờ đi ăn lẩu, mấy đồng nghiệp đều thèm. Tân Vãn Thành đang tính nói có người đến đón cô thì thấy Lục Miểu, nghẹn lại: “Em còn có việc, về trước đây ạ.”
Nói xong thì chạy xuống thang lầu triển lãm, vòng một vòng, chạy về ngồi trong đại sảnh chờ Diệp Nam Bình.Chưa đầy 15 phút sau, Diệp Nam Bình nhắn wechat tới nói anh đến rồi, Tân Vãn Thành chạy khỏi trung tâm triển lãm, xuống lầu, vừa tới lề đường thì nghe tiếng còi xe cách đó không xa. Tân Vãn Thành lên xe, chưa thắt dây an toàn đã bắt đầu đề nghị: “Lát nữa em muốn ăn lẩu.”
“Được.”
“Lẩu Tứ Xuyên.”
“Lẩu uyên ương thì được.”
Tân Vãn Thành nhìn anh trên kính chiếu hậu, ngẫm nghĩ đồng nghiệp đều bận tâm sai chỗ rồi, ông chủ thật ra cũng có thể ăn lẩu mà.
Đang khởi động xe, anh tuy vẫn nhìn thẳng phía trước nhưng bắt gặp ánh mắt cô: “Nhìn anh làm gì?”
“…”
Cô không thể nói cho anh, mấy đồng nghiệp ngại anh khó khăn, liên hoan không ăn cái này không ăn cái kia được, nên đổi đề tài: “Lục Miểu muốn nghỉ việc, anh ta nói với anh chưa?”
Diệp Nam Bình tập trung lái xe: “Chưa. Có điều cũng không ngoài dự tính.”
“Không ngoài dự tính?!”
“Ở chỗ anh chỉ là ván cầu cho cậu ta, cậu ta không làm lâu dài là điều bình thường.”
“Không lẽ anh không tức giận xíu nào hả?” cô tới mách lẻo, nhưng phản ứng của anh thật sự quá bình tĩnh.
“Có gì mà phải giận?”
“Nếu là em, chắc em tức chết. Anh ta coi chỗ này như tấm ván lót đường, cơ bản là không làm tốt công việc, cũng không trau dồi bản thân, chỉ muốn quen biết những người quyền quý.”
“Lục Miểu là người từ nhỏ tới lớn sợ khổ, sợ nghèo, lối đi của cậu ta là đi theo đường tắt, anh tuy không ủng hộ nhưng có thể hiểu.”
“Anh ta mà nghèo? Em mới được xem là nghèo mới đúng chứ?” Lục Miểu đi làm mang giày, đeo túi đều là hàng hiệu, anh ta mà nghèo? Vậy cô chắc rớt mùng tơi.
Đằng trước đèn đỏ, Diệp Nam Bình nhân cơ hội này giải thích nghi vấn trong lòng cô: “Mẹ cậu ta trước đó làm nhân viên vệ sinh ở công ty.”
Trong đầu Tân Vãn Thành vẫn hiện lên hình ảnh quần áo, túi các thứ của Lục Miểu nên cau mày vẻ không tin nổi.
“Lần đầu cậu ta tới công ty phỏng vấn gặp mẹ cậu ta. Nhưng cả hai người không nhận nhau.”
“…”
“Dì Lưu làm công việc dọn dẹp ở công ty đã nhiều năm, còn kiêm thêm vài việc nữa. Trước đó dì hay nói, dì cố gắng làm việc vậy là vì con trai dì học nghệ thuật tốn nhiều tiền lắm. Con trai dì rất hiếu thảo, dì cũng cam tâm tình nguyện nuôi con học nghệ thuật.”
Tân Vãn Thành nghe mà ngẩn ngơ. Bề ngoài Lục Miểu biểu hiện như thế nên cô không cách nào tưởng tượng nổi người con trai hiếu thảo nhà nghèo là anh ta được.
“Vậy dì Lưu đó sao không làm việc ở công ty nữa?” sau khi Tân Vãn Thành vào làm việc chưa từng gặp bà.
“Lục Miểu phỏng vấn xong thì mấy ngày sau dì Lưu tới tìm anh. Hỏi thăm xem Lục Miểu có được nhận không, anh nói nhận cậu ta thì bà nghỉ việc, không làm tiếp ở đây nữa. Anh mới biết họ là mẹ con. Trước kia bà luôn lừa Lục Miểu, nói bà là bảo mẫu cho gia đình người nước ngoài, tiền lương rất cao. Nhưng em nghĩ xem, bà ấy một tiếng nước ngoài không biết thì làm sao làm bảo mẫu cho người nước ngoài được? Nghe dì Lưu nói, ngày Lục Miểu đi phỏng vấn, gặp bà thì kéo vào WC, cậu ta suy sụp hẳn. Bà ấy không muốn Lục Miểu vào công ty bị người ta chỉ trỏ nên mới nghỉ việc.”
Đèn đỏ đã bắt đầu nhảy ngược số, Tân Vãn Thành vẫn chìm trong suy nghĩ, giọng rất nhẹ: “Vậy bà ấy nghỉ việc rồi làm gì?”
Diệp Nam Bình móc điện thoại ra, tìm tin nhắn lần trước anh nhận được, đưa Tân Vãn Thành xem. Vừa lúc đó, đèn xanh bật lên, Diệp Nam Bình nắm tay lái, yên lặng lái qua ngã tư.
Tân Vãn Thành cúi đầu xem tin nhắn. Tin nhắn đến từ một dãy số không có lưu tên. Đại khái cảm ơn Diệp Nam Bình đã giúp đỡ Lục Miểu. Tin nhắn cuối cùng, người đó nói: Con trai dì mới thuê cho dì một căn nhà, sau này dì ở nhà trồng cây, ra quảng trường tập thể dục, làm cơm cho con trai.
Xem hết tin nhắn, Tân Vãn Thành coi như hiểu, Lục Miểu lừa mẹ anh ta, nói Diệp Nam Bình trọng dụng anh ta. Diệp Nam Bình còn giới thiệu người đầu tư, người đầu tư đó rất xem trọng anh ta nên giúp mở công ty làm việc riêng.
Tân Vãn Thành trả điện thoại lại cho anh, bực bội cào cào đầu: “Tuy biết anh ta đáng thương nhưng mà em vẫn không thích anh ta.”
“Anh biết, em chỉ thích mình anh.”
“Em nói thích không phải là dạng thích đó!”
Anh cười: “Ghẹo em thôi.”
Đúng là không dễ chơi mà, Tân Vãn Thành ỉu xìu như bóng xì hơi. Một lúc sau lại hỏi: “Anh nói xem anh ta ra ngoài tự mở studio có thể thành công không?”
Diệp Nam Bình lại ném ngược vấn đề cho cô: “Em hy vọng cậu ta thành công hay là mong cậu ta thất bại?”
Tân Vãn Thành suy nghĩ rất lâu, thở dài: “Anh ta còn phải nuôi dưỡng mẹ, vậy thôi vẫn hy vọng anh ta có thể thành công đi.”
Diệp Nam Bình cười cười không nói tiếp.
Tân Vãn Thành chợt nhớ chiều nay Lục Miểu nói với cô mấy lời kia: “Anh ta nói cho em biết anh ta muốn từ chức, còn nói sau này em lăn lộn ở đây không được thì có thể đầu quân cho anh ta. Xem ra anh ta rất tự tin với bản thân.”
Diệp Nam Bình đột nhiên thắng lại.
Người Tân Vãn Thành theo quán tính lao về trước, bị dây an toàn kéo giật về: “Sao vậy?”
Phía trước đúng là kẹt xe nhưng còn cách xe anh tầm 5 mét, cơ bản là không cần thắng gấp như vậy.
Khóe mắt anh căng thẳng: “Muốn đào góc tường anh?”
“…” thì ra là vì chuyện này…
Tân Vãn Thành nảy ý xấu, cố ý nói: “Anh nói xem có phải anh ta coi trọng em không?”
“Hửm? Vậy à? Coi trọng em cái gì?
Cái này hả… Tân Vãn Thành ngẩn người, đúng là không bịa được gì, chỉ có thể cười: “Nhưng mà anh yên tâm, người em thích là Diệp Nam Bình tầm cỡ này, em chướng mắt anh ta.”
Khóe mắt anh giãn ra, ngoắc ngoắc cô: “Lại đây.”
Tân Vãn Thành ghé lại gần.
Anh hôn lên khóe môi cô: “Miệng ngọt như vậy, khen thưởng một chút.”
Đằng trước xe hết dồn lại, Diệp Nam Bình tiếp tục lái xe, vẻ mặt nghiêm túc như vừa rồi hôn cô hình như không phải anh. Tân Vãn Thành ngồi lại chỗ của mình, chép miệng: “Mới vậy mà kêu ngọt? Em chỉ nói bình thường thôi, nếu em thả cầu vồng nữa thì sợ anh hôn cả người cũng không đủ.”
“Thả cầu vồng?”
“Chính là khen anh tới tận mây xanh đó, biến anh thành một cầu vồng rực rỡ đó.” Tân Vãn Thành phổ cập kiến thức xong còn không quên chê bai, “Haizz, đàn ông trung niên, thả cầu vồng là gì cũng không biết.”
Diệp Nam Bình tiếp tục nhìn tình hình giao thông phía trước, không nhìn cô, nhìn biểu hiện của anh có vẻ như không bị cô chọc tức. Anh lại đột nhiên nói: “Có người muốn mua những ảnh chụp lần này của em, cho cái giá đi.”
Tân Vãn Thành tưởng anh đùa mình, thuận miệng nói: “Một ngàn vạn.”
“Đừng nói nhảm. Thật sự có người muốn mua, em cho cái giá thật đi.”
“Có người thực sự muốn mua ảnh em chụp?!”
Tai Diệp Nam Bình bị cô hét tới đau, anh xoa xoa tai.
Tân Vãn Thành lúc này mới nhớ ra, hạ thấp tông giọng xuống: “Thật sự?!”
Diệp Nam Bình liếc nửa mắt trên kính chiếu hậu, đã bị ánh sáng rỡ trong mắt cô giữ lấy. Anh gật đầu.
Tân Vãn Thành nghĩ tới nghĩ lui, bỏ cuộc: “Em cũng không biết nó trị giá bao nhiêu tiền. Vầy đi, cho em lại 1.000 là được, còn lại thì quyên góp, không phải anh với ông Hướng Duyên Khanh thường xuyên làm từ thiện sao, cứ quyên vào quỹ từ thiện của ông ấy.”
“Có chắc là chỉ để cho em một ngàn không?”
“Em đã trả vé tàu về nhà ăn tết rồi, bây giờ vé tàu cao tốc bán hết rồi, em chỉ có thể mua vé máy bay, một ngàn đủ bù khoảng chênh lệch.”
“…” anh mỉm cười.
Tân Vãn Thành không khỏi nghi ngờ: “Không tới mức không được một ngàn chứ?”
Anh vẫn chỉ cười không nói.
Anh nói nửa chừng rồi bỏ dở, Tân Vãn Thành ngứa ngáy không chịu nổi, truy hỏi: “Cuối cùng có thể bán được bao nhiêu?”
“Không phải anh là đàn ông trung niên sao? Đàn ông trung niên trí nhớ không tốt, quên mất người mua nói bao nhiêu rồi.”
Anh trưng vẻ mặt thản nhiên cho cô xem.
“…”
Tân Vãn Thành hầm hừ quay đầu nhìn về phía trước, nghiến răng giữ dây an toàn, trong bụng chửi thầm, tâm lý trả thù của đàn ông trung niên sao mà nặng vậy chứ?
BẠN ĐANG ĐỌC
Thế giới tặng anh cho em - Lam Bạch Sắc (Hoàn)
Tiểu Thuyết Chung•Cop lại để tiện đọc offline. •Bản edit thuộc Nhà Của Mỏng.