Chap 39: Ca Hát, Nhảy Múa và Làn Sóng

101 17 3
                                    

[Ta muốn hát một lúc trước khi chuyển đổi có được không, Ciel?]
[Được ạ, nhưng tại sao thế Ain?]
[Ta muốn quái vật đến chỗ chúng ta càng nhiều càng tốt, vì không có ai trong phạm vi có thể nghe được bài hát ở quanh đây, cho nên ta muốn dẫn dụ dòng quái vật đổ về phía chúng ta. Mà, không biết lũ theo dõi có đang quan sát không đây nữa.]
[Con hiểu rồi. Con sẽ để lại cho Ain.]
Từ phần bìa rừng, chúng tôi hiện giờ đang ở khá gần thị trấn. Tôi và Ciel vẫn trò chuyện với nhau như thường dù một bầy quái vật sẽ đến đây trong vòng vài phút nữa.
Vì không thể để người khác biết mình là Công Chúa Ca Sĩ, tôi kiểm tra thật kỹ mọi thứ xung quanh trước khi cất lên tiếng hát la~la~la~, khiến những con quái đi lạc trong bầy cũng chuyển về hướng này.
Sau đó, tác dụng của thuốc sẽ lo việc còn lại.
Tôi chuyển đổi với Ciel và để việc còn lại cho con bé lo.
“Ain, người không thấy hôm nay có hơi nóng sao?”
[Thế à?... Không, đúng vậy. Thế thì, hôm nay ta nên hát một bài tạo cảm giác sảng khoái mát mẻ nhỉ]
“Xem ra có thể sẽ hơi lâu đấy, cơ mà... Chắc con không cần phải lo lắng làm gì đâu, đúng không Ain?”
Ciel cười khúc khích. Dù có đúng như Ciel đã nói là sẽ tốn tới mấy tiếng đi chăng nữa, thì tôi vẫn nghĩ rằng mình vẫn có thể hát đủ lâu để kéo tới chừng đó.
Nếu như không giới hạn bài hát, tôi có thể hát cả ngày luôn cũng được, mà trên hết, làm quái gì có luật nào cấm chúng tôi lặp lại các bài hát đâu, đúng chứ.
Mà trong đó, tôi nghĩ là mình nên hát một bài liên quan tới nước trước.
Tôi chẳng biết một bài hát với âm điệu mát mẻ sẽ như nào, nhưng, tôi vẫn cất lên tiếng hát trong khi liên tưởng đến một thứ gì đó có cảm giác thật là tươi mát.
Đúng lúc đó, tốp quái vật đầu tiên đã bắt đầu hiện ra trước tầm mắt.
Những con tới đầu tiên này là những con Sói nhanh nhẹn, Goblin và Kobold – những con quái vật sống trong vùng trũng của khu rừng. {Lua: càng đi vào thì là đi sâu, vùng sâu, còn trũng là là phần ở ngoài gần bìa rừng}
Có lẽ là vì thu hút bởi mùi hương mà dù đang ở khoảng cách có thể nhìn thấy được bằng mắt thường chúng vẫn không chú ý tới Ciel chút nào.
Như thể điên dại, lũ quái vật nhìn chằm chằm vào khoảng không trong khi điên cuồng tiến về phía chúng tôi, nhưng ngay sau đó, lũ chúng nó bất ngờ bị dòng nước nuốt chửng.
Còn Ciel thì chỉ có ưu nhã nhịp nhàng mà nâng tay lên, hạ tay xuống, tuy nhiên như thể phối hợp lại với từng động tác của Ciel, từng cột nước có kích thước gấp đôi con bé trồi lên từ mặt đất, và rồi sụp đổ xuống gây nên những đợt sóng tựa sóng thần đánh vào lũ quái vật đang tiến đến.
Thật là ngoạn mục khi được chứng kiến trước mắt mình là một cảnh tượng hàng chục quái vật đang bị dòng nước cuốn trôi đi như thế, song mục đích chính của chúng tôi chẳng phải để làm vậy, mà là làm mặt đất ngập trong nước cơ.
Tuy là chỉ có ngập tới mắt cá chân Ciel mà thôi, nhưng thế là cũng đủ để lũ quái vật trượt sấp mặt rồi.
Những con sói mất đi khả năng di chuyển còn lũ Goblin thì bị chậm lại mà đi như rùa bò.
Ciel, cô bé lúc này đang đứng trên cái sân khấu ngập nước do chính mình tạo ra tựa như một Thủy Linh.{Lua: mấy bác hẳn là biết Undine rồi chứ, ý Ain chắc đang nói Ciel đứng trên mặt nước như Undine ấy}
Do có cả âm nhạc lẫn vũ đạo, chúng tôi nghĩ rằng có thể tự thiết lập một sân khấu cho chính bản thân, và nhờ đó, một sức mạnh mới của Công Chúa Vũ Công – được phát hiện – đã được tạo ra bởi Ciel.
Còn nếu phải đặt tên, thì nó sẽ là Deagua Elicinary – Thủy Thượng Vũ Đài. {Lua: Sân Khấu Trên Nước}
Mà, nó chẳng qua chỉ là một cái tên tạm thời tôi gọi khi dùng để nói chuyện với Ciel mà thôi.
Mà, ngay từ đầu, tôi còn chẳng rõ liệu nó phải chăng được tạo bởi Công Chúa Vũ Công hay là do phép thuật nữa kìa, thêm nữa bởi vì nó cũng không có mạnh bằng Glacio Lentso, cho nên nó cũng chẳng phải Chú Thuật luôn. {Lua: Chú Thuật đại khái là Phép Thuật Niệm Chú Có Tên}
Nó chỉ đơn giản là một phép dùng để tạo ra một “sân khấu” mà thôi.
Toàn bộ lượng nước ở đây đều được sử dụng cho Ciel khi nhảy. Bằng chứng là dòng nước dưới đất hoàn toàn trong vắt. Sẽ có bùn nếu Ciel muốn, song con bé lại muốn tận dụng tối đa độ trong của lượng nước hơn.
Khi Ciel xoay người, dòng nước trong suốt lấp lánh tựa pha lê như một con rắn nổi lên cuộn quanh con bé.
Khi Ciel vung nhẹ tay, như thể được vẽ lên quỹ đạo, dòng nước theo đó mà bay đi.
Và khi Ciel giậm chân xuống, những làn sóng được tạo ra lăn tăn trên mặt nước.
Ciel nhảy theo phối hợp với điệu hát của tôi. Và hòa cùng điệu múa của Ciel, dòng nước cũng lăn tăn lăn tăn mà phiêu dạt theo.
Thực ra thì Ciel cũng có thể lướt đi trên mặt nước, song bữa nay có vẻ con bé sẽ không làm thế.
Trước mắt mình, tôi thấy lũ quái vật đang lao thẳng về phía Ciel.
Khiêu Vũ – Nhảy là để hấp dẫn và gây ấn tượng. Bởi vậy, bất cứ ai nhìn thấy Ciel nhảy múa thì đều sẽ không thể rời mắt khỏi con bé được.
Nếu nói như trong game thì sẽ là, khi Ciel sử dụng toàn bộ sức mạnh của Công Chúa Vũ Công, con bé sẽ thu hút hết sự thù địch của quái vật dồn về phía mình.
Do đó, miễn là làn sóng diễn ra theo hướng đến chỗ chúng tôi, lũ quái vật tự động sẽ chạy về phía Ciel.
Và cứ thế chúng bị đánh bay bởi làn nước trông như những cây roi uốn lượn quanh Ciel. Bị nước cuốn trôi. Bị ép nát bét bởi áp lực nước. Những con quái vật bị chết đuối, bị quăng quật, và bị nghiền nát – sinh mạng của chúng chấm dứt tại đây.
Một thảm cảnh bi khốc không cân xứng như vậy đã được tạo ra bởi chính điệu nhảy thanh nhã kia của Ciel.
Khi chúng tôi “dọn sạch” xong lũ quái rank E, số lượng quái vật rank D cũng bắt đầu tăng lên.
Quái vật loại Orc và lợn rừng da dày có sức sống bền bỉ nên có lẽ sẽ mất khá nhiều công sức để giết được chúng, nên phương thức chiến đấu của Ciel cũng được thay đổi lại chút một.
Và rồi, tôi cất lên một bài ca nói về cái lạnh của mùa đông và thêm thuộc tính băng vào các đòn tấn công của con bé.
Mỗi bước nhảy, giậm hay đánh chân, những tia nước bắn tung tóe bay trên không trung đều sẽ biến thành những mũi tên băng và rơi xuống như một trận mưa đạn mà những con quái vật ở cấp độ này không hề có cơ hội né tránh.
Dù mỗi mũi tên đều rất nhỏ, song chúng lại thấm đẫm ma lực và đủ độ sắc cứng để đâm xuyên qua cơ thể bọn quái vật.
Cơn mưa băng trong tích tắc bị nhuốm màu được thay thế bằng một con mưa máu.
Trong khi tiếng thét của lũ quái vật vang vọng...
Chúng...
Chúng đã đến...{Lua: chúng nào thì chắc ai cũng đoán được rồi nhỉ}
Tám cái nhãn cầu đỏ thẫm, cùng với bộ hàm gợi nhớ tới những chiếc liềm. Kéo dài từ cơ thể lông lá là 8 cái chân, duỗi sang hai bên, mỗi bên bốn cái.
Kẻ thù không đội trời chung của chúng tôi  – chúng lập tức “bùng cháy” ngay khi vừa lọt vào tầm mắt Ciel. {Lua: bị Ciel đốt đấy}
Với việc sử dụng toàn lực full 100% sức mạnh của Công Chúa Vũ Công, cộng thêm với đó là sự hỗ trợ của Công Chúa Ca Sĩ, chúng hóa hư vô như thể chưa từng tồn tại trên thế gian này. Chỉ lần này, chúng bị kết liễu ngay lập tức bất chấp sự thay đổi đột ngột của dòng chảy cục diện làn sóng.
Chắc chắc, nhìn kiểu gì thì làm thế thì đúng là thái quá thật, song nếu nhìn vào vẻ khó chịu xen lẫn trên nét mặt Ciel, thì việc này là không thể tránh khỏi. Hay chẳng nói, tôi thậm còn muốn những thứ đó chết quách cho hết đi ngay luôn ấy chứ.
Rốt cuộc, có hàng tá nhện các loại ở nơi này hiện giờ, mà lũ chúng nó lại chính là nguyên nhân chính dẫn đến chấn thương tâm lý của chúng tôi nữa, cho nên, không có cách nào để chúng tôi có thể kiềm chế lại ngay từ đầu được cả.
Có nguy cơ dẫn đến cháy rừng nếu Ciel cứ “phừng phừng phừng” rồi tăng cao nhiệt độ như thế, song khu vực này lại đang ngập trong nước, nên là chắc không sao đâu, có lẽ vậy. {Lua: nãy giờ Ciel đang dùng nước để giết quái, nhưng từ khi thấy nhện thì chuyển sang dùng lửa, nhưng nhiều nhện quá thì phải tăng nhiệt lên cho dễ chết, mà càng tăng nhiệt mà chơi ngay giữa rừng thì biết sao rồi đấy}

Có lẽ đã qua 5 bài? Chắc tầm 20 phút. Hát quả là vui thật, song vui quá thì lại làm tôi quên mình mà không nhớ được là đã hát bao nhiêu bài.
Ngoại trừ thời điểm khi mấy con nhện xuất hiện, Ciel vẫn luôn cao hứng mà nhảy múa mọi lúc, cho nên cảm xúc của con bé có lẽ cũng tương tự giống tôi.
Dẫu đang rất vui là thế, song trên mặt Ciel vẫn giữ một vẻ cực kỳ nghiêm túc trong khi đang nhảy múa.
Và rồi, những con quái rank C cuối cùng cũng tới, à mà giờ nghĩ lại mới nhớ, đây là lần đầu tiên được nhìn thấy chúng.
Một con có hai sừng, làn da đỏ cứng cáp và cao gấp đôi Ciel – một con Ogre.
Một con khác có làn da màu xám, đầu không lông với cái bụng hơi phình, cầm theo một cây gậy trên tay – một con Troll.
Dựa vào quan sát phản ứng sự hiện diện của lũ quái vật quanh đây trên Dò Tìm, thì hai loại này chính là hai loại quái rank C duy nhất ở đây.
Chúng rõ ràng là lớn hơn rất nhiều so với những con quái vật đã xuất hiện cho đến thời điểm hiện tại, và thậm chí khi đã bước vào sân khấu của Ciel, chúng vẫn cứ lao lên mà chẳng màng gì tới hiệu ứng của Thủy Thượng Vũ Đài.
Ngay cả sau khi ăn một đập bởi roi nước, hay thậm chí là vài phát thủy cầu, rồi kế tới là những mũi tên băng hay bị sóng đẩy, thì cũng vô ích, cứ như là đang cầm súng nước đồ chơi mà xịt vào tường vậy ấy.{Lua: nguyên văn là “như thể dội nước vào một tảng đá”}
[Lũ này rắc rối thật đấy Ain à.]
[Nghe con nói chả có giống thế chút nào đâu, Ciel.]
[Fufu... con đùa tí thôi. Mà, con đóng băng chúng nhé?]
[Thế cũng được. À mà Ciel này, ma lực của con vẫn ổn chứ.]
[Ah.... con nãy giờ đúng là chơi có hơi quá đà chút, cơ mà không sao đâu.]
Ngừng hát và nhảy một chút, tôi nói chuyện với Ciel.
Nếu cứ tiếp tục sử dụng phép thuật trên quy mô lớn thế này, thì đến cả Ciel dù có nhiều cỡ nào cũng phải cạn ma lực. Hoặc là tôi đã nghĩ thế, cơ mà không phải rồi. Ít nhất, ma lực của con bé vẫn có thể trụ vững cho tới khi làn sóng kết thúc.
Mặc khác, về phần mình, vì tôi chỉ có hát thôi, cho nên có thể nói lượng ma lực tiêu thụ của tôi gần như là bằng 0.
Trận chiến lại tiếp tục. Số lượng cộng lại chắc khoảng trên dưới trăm con Ogre và Troll. Và hiện tại tất cả đều đã tiến vào sân khấu của Ciel, rồi những con đi đầu vung gậy trong khi cách Ciel chỉ vài bước chân. Nhìn vào cảnh tượng này có thể sẽ gây sốc mạnh cho nhiều người, song với một người đã từng thấy một con Cyclops còn bự hơn thế này đập mình thì lũ này chả có nhằm nhò gì cả.
Và xin chia buồn cho chúng, Ciel đã nhanh chân hơn mà nhịp xong 2 nhịp lên mặt nước trước khi chúng chạm vào được Ciel.
Tức khắc, như thể một làn sóng xâm thực, băng lan ra bao trùm vùng nước.
Tự nhiên cho điều đó, chân của lũ quái vật cũng sẽ bị đóng băng theo, một số con vẫn còn trên đà chạy đột nhiên chân bị đóng băng mà mất thăng bằng ngã đập xuống, và rồi con trước con sau như một hiệu ứng domino cứ thế, cứ thế,... tạo ra một màn tán loạn theo đúng nghĩa đen luôn. {Lua: cho ai không nhớ thì từ gốc là “stampede: bạo loạn đám đông” nhưng t thấy nhiều tác phẩm hay để “làn sóng” cho các vụ này nên t mới chuyển qua làn sóng cho dễ hiểu}
Tuy nhiên, không ngoài dự đoán về sức sống thuộc hàng quái vật của chúng, vẫn chưa có con nào chết cả.
Có lẽ đã dự liệu trước được điều này, hoặc có thể chỉ đơn thuần là muốn được nhảy trong một môi trường độc đáo nơi đây – Ciel bắt đầu lướt đi trên mặt băng.
Nói cách khác, nhìn con bé như đang trượt băng. Trượt băng nghệ thuật cũng có thể nói là một hình thức của khiêu vũ, song lần này, chả có một cú nhảy hay xoay người trên băng nào cả.
Lướt đi qua những khoảng trống giữa những con quái vật, Ciel tạo những cây kim băng đâm lên từ dưới lòng bàn chân của chúng rồi tiêu diệt tất cả từng con một. Tuy là có một số con không bị ngã, nhưng thế thì cũng không có nghĩa là thay đổi được thực tế là chúng đang không thể di chuyển. Vung tay xuống với một tư thái vô cùng duyên dáng, và băng sẽ nghiền nát đầu từng con một.
Những tia máu bắn ra đều sẽ bị hóa băng trước khi chạm vào được con bé. {Lua: nhìn cứ như tra tấn ấy nhể}
Và phần còn lại thì cứ như thường lệ, hoặc chẳng nói là để giải trí luôn đi.
Tôi sẽ cứ tiếp tục hát cho đến khi Ciel hài lòng.
Chỉ cần cứ để thế là cũng đủ để lũ quái vật tự chết hết rồi.

Sau khi hát xong bài hát cuối cùng, không còn dấu hiệu của con quái vật nào còn sống và rồi Ciel cũng ngừng nhảy.
Con bé tạo dáng giống giống lúc ở cuối một buổi biểu diễn trượt băng nghệ thuật, song lúc này cũng không giống như chúng tôi đang biểu diễn cho ai xem, cho nên con bé lập tức trở lại bình thường.
Đôi vai nhấp nhô lên xuống trong khi thở hổn hển vì mệt nhọc, song trên mặt thì hiện rõ lên một vẻ như muốn nói rằng mình vẫn muốn nhảy nữa, nhìn mà thấy muốn cưng lắm luôn.
Chà, bằng cách nào đó chúng tôi cũng đã xử lý được làn sóng, nhưng giờ vẫn còn một vấn đề khác.
Đó là có hai hiện diện đến từ thị trấn, một đã trở lại. Và thế cũng tức là vẫn còn lại một. Dù vậy tôi vẫn muốn cả hai cùng trở về luôn cho đỡ rắc rối.
Cả hai đã bắt đầu theo dõi từ lúc chúng tôi đóng băng vùng nước, song vì chẳng có một Công Chúa Vũ Công nào có thể tự mình phát huy được một sức mạnh ở quy mô như vậy, thành ra họ có thể sẽ coi nó một phép thuật quy mô lớn, hoặc một thứ gì đó đại loại tương tự... thường thì là vậy.{Lua: ý Ain muốn nói cái phép này thực chất chỉ là một phép nhỏ nhờ Công Chúa Vũ Công mà tạo ra, nhưng do chưa có Vũ Công nào mạnh như thế cho nên sẽ bị hiểu lầm thành một phép thuật quy mô lớn nào đó}
“Nhìn trộm người khác là xấu lắm đó, chị biết không Carol-san?”
“Nãy thấy em nhảy trông vui lắm mà, sao giờ cái mặt lại hằm hằm lên thế kia?”
“Chịu, trong lúc người ta đang vui vẻ thì tự dưng có một bà nào đó cứ chăm chăm rình trộm từ sau lưng, không bực mới lạ ấy.”
Ngoái đầu lại, và ở đó là một Carol-san đang nhìn tôi chằm chằm trong kinh ngạc, mắt thì mở to như muốn bung ra ngoài.
Hai chúng tôi vừa mới tự mình dẹp tan làn sóng đấy, cô biết không? Dù có muốn cảm ơn, thì cũng đừng làm ra cái vẻ mặt ấy chứ, ngại lắm à nha! Đùa thôi.
“Chị cũng không có thô lỗ tới mức bắt em giải thích giờ luôn, đúng chứ?”
“Ừ, đương nhiên rồi. Mọi chuyện chỉ mới vừa xong thôi mà. Chị cũng đâu phải cái hạng thợ săn kinh khủng tới độ bắt em giải thích hết mọi chuyện ngay tại đây đâu.”
“Nhưng mà, chị vẫn đang rất tò mò, đúng chứ? Về Nghề của em.”
“À ừm... là do em hết đấy chứ ai, ai biểu tại em nói cho chị biết mối quan hệ giữ Nghề và phép thuật làm chi, là lỗi của em hết!” {Lua: á đù, cái bà này ăn vạ dữ}
Carol-san bĩu môi nhìn đi khác trông vui mắt kinh, thiếu chút nữa thôi là tôi đã cười phá lên luôn rồi.
Có lẽ là do lúc nãy quá vui làm tôi có nói hơi nhiều một chút mà cuối cùng lại khiến Carol-san nổi quạu mà có hơi dỗi.
Song, thế nhưng tôi cũng không có định sẽ tiết lộ quá nhiều khi vẫn còn ở trong đất nước này.
“Coi nào. Nghề mà em cho chị biết lúc trước không phải là dối trá.
Giờ em chỉ nói được tới đây thôi.”
“Ừm, chị sẽ nghĩ về nó sau.”
“À mà nhân tiện, mấy con quái này tính sao đây chị?
Chứ giờ mà tháo dỡ hết bộ phận với ma thạch đống này ra thì coi bộ cực dữ lắm á?”
“Tùy em thôi. Nếu có nguyên liệu hay ma thạch nào em muốn thì cứ lấy.
Còn không thì cứ nhờ Hội xử lí hộ cái đống khủng bố này. Rồi sau, em sẽ trao thưởng cho việc dẹp làn sóng và 70% số tiền từ việc thu mua nguyên liệu.”
Tôi tự hỏi tại sao chỉ có 70%? Thế còn 30% còn lại đi đâu? Cơ mà tôi nghĩ là mình đã biết tại sao rồi, nó sẽ được chuyển vào phí trung gian cho Hội, cũng như phần thưởng cho các thợ săn nhận yêu cầu. Mà, thế thì đỡ hơn nhiều so với việc tự lo một mình, nên cũng chả sao.
Nếu vậy thì, tốt nhất là chỉ lần lấy những viên ma thạch hạng C có phản ứng đặt biệt mạnh trong Dò Tìm là được rồi.
[Ciel, con có muốn lấy nguyên liệu gì không?]
[Dù Ain có hỏi con thì con cũng không biết nên dùng vào việc nào nữa.
Liệu sừng có làm được thành vũ khí? Da thành áo giáp? Mà, dù sao thì con cũng đâu cần tới mấy thứ đó đâu, đúng chứ?]
[Ừm. Mà, cũng không giống là chúng ta có thể bào chế ra mấy viên thuốc, nhưng mà mấy viên ma thạch có thể hữu dụng cho việc gì đó nên ta nghĩ chỉ cần lấy chúng là được rồi.]
[Vâng, con hiểu rồi. Cơ mà, Ain có thể phân biệt những viên có chất lượng tốt trong số đó ư?]
“Nếu thế thì, em sẽ chỉ lấy một vài viên ma thạch thôi.”
“Ừm, cứ từ từ cũng được.”
Đổi chỗ với Ciel, tôi chọn ra 10 con trong số đống quái chân bị đóng băng rồi nhờ con bé lấy ma thạch của chúng.
Mà nghĩ lại thì, vừa nãy cổ có nói “đống khủng bố” cơ mà, cổ thấy kinh tới vậy sao?
Mà, cũng phải thôi, nếu một người không quen mà nhìn mấy cảnh đầu quái vật bị đập nát bấy hay tim gan phèo phổi lòi hết ra ngoài,... là sẽ nôn mửa ngay.
Lấy chúng ra một cách nhanh chóng bằng phép thuật, Ciel rửa sạch chúng bằng nước (tất nhiên là cũng nhờ phép thuật), rồi sau đó con bé nhét chúng vào chiếc túi ma thuật mà chúng tôi dùng làm ví.
Đúng là tiện thật. Không biết với một chiếc túi to hơn, liệu có thể đem hết luôn đống quái này được không đây?
“Nãy chị có ngó quanh một vòng, nhưng mà mấy con nhệ-...”
“Hoàn toàn không có cái con nào như thế cả!”
“Em làm ơn trả lời nghiêm túc chút được không? Nó sẽ ảnh hưởng tới cách chúng ta xử lí về sau đấy.”
“Đúng là cũng có, nhưng mà, bị-đốt-ra-tro-cả-rồi. Còn mấy viên ma thạch sót lại chắc lăn lóc đâu đó dưới đất quanh đây thôi.”
“À... Ừ...”
Gác lại cảm xúc cá nhân qua một bên, sẽ là một vấn đề nếu để lại một loài quái vật nào đó sống sót.
Chúng có thể sẽ trở thành một loài bậc cao. Cơ mà, mấy con quái trong thế giới này chúng tiến hóa hay đột biến đây?
“Cho em hỏi một câu, theo em biết là có những loài bậc cao và các phân loài trong quái vật,... nhưng mà, những loài hiện tại có đột nhiên mà biến đổi không?”
“À, đúng là chúng ta chưa có nói gì về sự tiến hóa nhỉ?
Người ta đã xác nhận rằng, nếu một con quái vật sống lâu, chúng sẽ biến thành một loài bậc cao. Mà, dù có nói vậy, song, cũng chẳng có gì khác biệt giữa một con từ khi sinh ra đã là một loài bậc cao với một con tiến hóa thành loài bậc cao cả.”
“Nên, đó là lý do tại sao chị hỏi về nhện, phải chứ?”
“Nếu chúng trở thành được một loài bậc cao thì mệt dữ lắm.  Còn nữa, sau khi tiến hóa, có nhiều nhiều loài sẽ trở nên thông minh hơn và vài trường hợp có thể gây ra một làn sóng.”
Xem ra đã từng có một thời gian khi một con quái bậc cao ra đời, chúng tập hợp, tăng số lượng quái vật dưới trướng rồi kéo xuống làng mạc.
Có thể nói, các thợ săn đang giảm số lượng quái vật, vì để tránh tình huống này phát sinh.
Rồi trong lúc đó, tôi cũng hỏi về cách quái vật sinh sôi nảy nở, và dường như có hai kiểu một là xuất hiện một cách tự phát và hai sinh con hoặc đẻ trứng. Đối với loại xuất hiện một cách tự phát, không nhiều thông tin về chúng.
Trên đường về, khi đang trò chuyện với Carol-san, tôi chợt nhận ra một điều quan trọng.
“À tiện thể, sự việc lần này có được thêm vào thành tích của em không chị?”
“Ừm. Chị với một người nữa sẽ xác minh, cho nên đây chắc chắn là thành tích của em.”
“Vậy là em sẽ được thăng lên hạng C, đúng chứ?”
“Em đã một mình tự giải quyết một làn sóng có lên đến hàng chục quái vật rank C, thế nên cũng chả gì lạ nếu em được thăng lên rank C đâu. Thêm nữa, vì em đã vượt qua bài kiểu tra nên là thăng lên rank B cũng không sao, cơ mà, với tuổi của em thì có hơi khó chút...”
“Không thể khác được.”
Hiện tại lên được hạng C cũng đã là tốt rồi.
“Vậy nguyên nhân gây ra làn sóng này là gì thế Carol-san?”
“Ai biết, chị chỉ tới để kiểm tra thực hư coi nó có đúng là đang diễn ra hay không thôi.
Mà phải là em đấy, em thì sao? Có biết được gì không?”
“Em tìm thấy một lọ chất lỏng màu sắc lạ, có mùi ngòn ngọt.”
“Mùi của nó rất là ngọt luôn đúng chứ?”
“Em thì thấy thế, cơ mà tổ đội em vô tình gặp trên đường thì lại không cảm nhận được như thế.
Hơn nữa là có một người còn không ngửi thấy mùi của nó luôn.”
“......thế là rõ rồi.”
“Theo em suy đoán thì độ nồng của mùi sẽ tùy thuộc vào lượng ma lực mà người đó sở hữu, phải chứ?”
“Chính xác. Do bản chất của quái vật là ma thạch, nên có thể nói chúng có ma lực.
Mà, bị thu hút bởi mùi hương thì chẳng nói làm gì, nhưng cái thứ khó chịu nhất lại là quái vật bậc càng cao lại càng bị thu hút mạnh hơn.”
Dứt lời, Carol-san thở dài một hơi rồi hỏi tôi.
“Còn cái chất lỏng kia đâu rồi?”
“Em đã đậy nắp lại và nhờ tổ đội đi cùng đem về guild rồi.”
“Vậy à, thế thì lúc về có thể mọi việc đã được giải quyết ổn thỏa.
Hoặc tệ nhất nữa là ta sẽ về ngay giữa cơn hỗn loạn luôn...”
“Nghe mà thấy phiền kinh.”
Tự dưng lại có linh cảm là mọi tội lỗi sẽ bị đổ hết lên đầu mình.
Giữ điều đó trong lòng, tôi quyết định kết thúc cuộc thảo luận này với Carol-san.
----------
Lua: chap này nếu thật ngoài đời thì sẽ rất là kinh dị...
Loli cuồng sát🤣🤣🤣

(Dịch) Two as One PrincessesNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ