Mặc dù Đàm Điềm và Trình Tiêu rất thân thiết, nhưng sau khi Trình Tiêu và Vương Nhất Bác chia tay, Trình Tiêu không muốn cô nàng nhắc đến tên Vương Nhất Bác nữa, Đàm Điềm cũng đồng ý, lúc này thấy Trình Tiêu đã buông bỏ rồi, cô nàng mới dám nhắc đến chuyện trước kia.
Trình Tiêu nâng mắt nhìn Đàm Điềm, bàn tay nắm cốc thủy tinh siết chặt.
Hàng lông mi dài của Đàm Điềm chớp chớp như chiếc quạt nhỏ, in bóng không đều trên khuôn mặt trắng nõn, cô nàng không ngờ Trình Tiêu vẫn còn để ý đến chuyện kia, cũng khó trách thôi, sau khi chia tay, nhìn có vẻ như Trình Tiêu không hề để tâm, nhưng Đàm Điềm đã nhiều lần bắt gặp cảnh cô trốn một nơi rồi lặng lẽ khóc.
Đàm Điềm vừa định tìm chủ đề khác để chuyển hướng, Trình Tiêu đột nhiên mở miệng: "Bởi vì có một lần mình đi tìm anh ấy, vô tình thấy anh ấy và bạn cùng phòng..."
*
Hôm đó là chủ nhật, có rất ít học sinh ở lại trường, Vương Nhất Bác tìm một phòng học trống để đợi cô cùng tự học, Trình Tiêu nghĩ rằng chỉ có hai người là cô và Vương Nhất Bác, không ngờ lúc đến cửa sau lại phát hiện không phải vậy.
Trình Tiêu bị cận nhẹ, tưởng mình tìm nhầm phòng nên không bước vào, đột nhiên một giọng nói quen thuộc phát ra từ bên trong: "Vương Nhất Bác, cậu giỏi thật đấy."
Một cậu bạn cùng lớp khác cợt nhả phụ họa theo: "Lần trước đánh cược với bọn mình rằng trong một tuần có thể theo đuổi được Trình Tiêu, thế mà lại thật sự thành công. Cậu đoán xem sao cô ấy lại ngây thơ tin người như vậy..."
Vương Nhất Bác không phủ nhận, chỉ cúi đầu, không biết đang nhìn gì.
Trình Tiêu đứng ở cửa, sắc mặt trắng bệch.
Vậy nên, sau đó cô đã dùng cách này để nói lời chia tay, cứu vớt lòng tự trọng bị chà đạp của mình.
*
Đoạn ký ức kia tựa như chiếc xương bị mắc kẹt trong cổ họng Trình Tiêu, vừa nuốt trôi được, lại không thể mặc kệ nó, lúc này đây, lần đầu tiên để lộ vết sẹo, Trình Tiêu chỉ cảm thấy đau đến máu chảy đầm đìa.
Đàm Điềm không ngờ sự thật lại là như vậy, cô nàng không thể tin được: "Nhưng Vương Nhất Bác đối xử với cậu, không giống như giả vờ thích đâu."
📷
Mặc dù cô nàng và Trình Tiêu không phải bạn cùng lớp, nhưng lại học cùng khóa, Vương Nhất Bác thường lên lớp cùng Trình Tiêu, ánh mắt của cậu khi nhìn cô nếu không phải là thích, thì có lẽ lúc này Vương Nhất Bác đã đoạt giải ảnh đế rồi.
Đàm Điềm nghĩ một lúc rồi nói: "Hơn nữa, sau khi chia tay, cậu ta cũng không không hẹn hò với người khác, ngay cả đối tượng scandal cũng không có. Nếu thật sự là vì đánh cược thì cậu ta được lợi lộc gì chứ?"
Trình Tiêu cúi đầu: "Lúc đó mình, quả thực đã quá xúc động."
Đàm Điềm hiểu rõ cô, mỉm cười: "Bởi vì lòng tự trọng của cậu lớn, nên không thể chấp nhận việc tình cảm của mình bị lừa dối, đúng không?"
"Không chỉ vì lí do này thôi đâu." Trình Tiêu cầm cốc uống một ngụm nước, chất lỏng lạnh buốt chảy xuống cổ họng: "Mình cảm thấy anh ấy không đủ thích mình, anh ấy là kiểu người có tình cảm mãnh liệt, nếu thích thì sẽ không bình thản như nước suối vậy đâu."
Đàm Điềm hạ mí mắt, khóe môi cong lên: "Cậu thật là."
Người quá tự trọng cũng sẽ không tự tin, vì sợ không nhận được đáp án mà mình mong muốn, nên dứt khoát không muốn nữa.
Đàm Điềm thở dài: "Tiểu Trình Tiêu của tôi ơi, cậu có thể tự tin một chút được không. Trước đây cậu là nữ thần của toàn học viện chúng ta đấy. Ai mà không thích cậu chứ?"
Trình Tiêu ngước đôi mắt đầy nghi hoặc lên: "Cậu mới là nữ thần chứ, có phải mình đâu?"
"Thì là mình." Đàm Điềm gật đầu, vô cùng chí khí thừa nhận: "Nhưng cậu là nữ thần mang vẻ đẹp ngọt ngào của học viện chúng ta, là mối tình đầu trong lòng vô số chàng trai đấy."
Cô bị Đàm Điềm nói một hồi, cảm thấy ớn lạnh: "Cậu hơi buồn nôn rồi đấy."
"..." Đàm Điềm lắc đầu, không khỏi cong môi cười.
Mặc dù gương mặt Trình Tiêu thiên về vẻ đáng yêu, ngũ quan lại vô cùng tinh xảo, khí chất đơn thuần động lòng người, có lần được tôn là nữ thần mang vẻ đẹp ngọt ngào, có rất nhiều bạn học nam xung quanh Đàm Điềm đều thầm mến cô. Học viện điện ảnh không thiếu trai tài gái sắc, nhưng Trình Tiêu vẫn rất nổi trội thì có thể nhìn ra được cô đẹp cỡ nào rồi, nhưng cái người này vẫn luôn không hề hay biết gì.
Nhưng chuyện này cũng không thể trách Trình Tiêu, bình thường được mọi người khen đáng yêu quen rồi, ai mà cảm thấy mình là nữ thần cơ chứ.
Hai người lại kể cho nhau nghe những chuyện thú vị thường ngày của mình, lúc nói đến lịch trình tuần sau, Đàm Điềm tươi cười: "Vừa hay mình cũng tham gia sự kiện đó, đến lúc đó lại gặp."
"Được."
Sau khi hai người vui vẻ trò chuyện xong, đều rơi vào trạng thái làm việc bận rộn.
*
Lúc mọi người quay phim, Vương Nhất Bác không có cảnh quay nên chỉ đứng một bên nhìn, Trì Tinh chỉ vào vết thương trên môi anh, tưởng anh bị nhiệt nên nói: "Ối, anh bị sao thế? Lại khẩu nghiệp hơn mọi ngày à?"
Mặc dù Trình Tiêu chột dạ nhưng vẫn không nhịn được mà bật cười.
"..." Vương Nhất Bác nở nụ cười thân thiện: "Hỏi Trình Tiêu ý."
"..." Trì Tinh liếc nhìn Trình Tiêu: "Có phải hai người hơi quá đáng rồi không, có nghĩ đến cảm nhận của cẩu độc thân không đấy?"
Trình Tiêu ho khan một tiếng: "Cái đó... anh bị nhiệt thì sao tôi biết được lí do chứ, có cần tôi mua cho cốc trà lạnh không?"
Thấy sắc mặt của Vương Nhất Bác, Trì Tinh liền cười trên nỗi đau của người khác: "Không cần không cần, để tôi bảo trợ lý mua."
Trợ lý bên cạnh nhanh chóng đi mua đồ uống, không ngờ lại thật sự mua trà lạnh cho Vương Nhất Bác, nhân tiện còn mua nước khoáng cho những người khác. Trình Tiêu nhịn cười, sau khi nhận nước liền nói cảm ơn.
Trì Tinh không nhịn được, cười nhạo Vương Nhất Bác, tiến đến gần tai anh nói thầm: "Bị nhiệt? Muốn cô ấy lo lắng cho anh?"
Vương Nhất Bác cười lạnh, cầm điện thoại lên bấm số: "A lô, Nghiêm Hi hả?"
Trì Tinh liền rùng mình.
"Cô nói trưa nay sẽ đến chơi à? Được, đến lúc đó anh sẽ bảo trợ lý đón cô."
Trì Tinh tựa như vừa nghe chuyện ma: "Bình thường em chỉ chọc anh có vài câu, cùng lắm là nói xấu một chút sau lưng anh..."
Vương Nhất Bác bình tĩnh ngắt lời: "Lần trước fan couple của chú và Trình Tiêu làm phiền anh và cô ấy nói chuyện."
BẠN ĐANG ĐỌC
Sự đầu hàng ngọt ngào (Boxiao ver)
RomanceTrình Tiêu và Vương Nhất Bác không hiểu sao lại rõ ràng thể hiện thái độ bất hoà với nhau. Ngay cả người hâm mộ đều biết điều đó, chỉ là không ai rõ nguyên nhân. Có người mạnh dạn suy đoán: "Lẽ nào hai người họ là người yêu cũ?" Fan hai nhà: Cút, kh...