Ở chung có nghĩa là tình cảm của hai người sẽ tiến thêm một bước, càng có nghĩa là hai người có thể sẽ phát sinh chuyện nào đó nên xảy ra giữa những người trưởng thành.
Mặc dù nghề nghiệp của Trình Tiêu và Vương Nhất Bác đặc biệt, nhưng không ảnh hưởng đến cuộc sống riêng tư của họ, cho dù ở chung thì cũng có thể sẽ thường xuyên phải xa nhau, nhưng Vương Nhất Bác đã đưa ra yêu cầu ở chung thì cũng có ý nghĩa là anh muốn thử tiếp cận đời sống riêng tư của đối phương hơn nữa.
Nói tóm lại, khi nghe thấy hai chữ này đều sẽ cảm thấy xấu hổ.
Vương Nhất Bác vốn tưởng cô sẽ không chấp nhận, không ngờ Trình Tiêu lại nhanh chóng gật đầu: "Được thôi, vậy anh phải nấu cơm cho em ăn."
"..." Chẳng lẽ không thể đồng ý vì mình sao?
Vương Nhất Bác không ngờ có một ngày anh sẽ ghen với cả đồ ăn mình tự làm, anh hơi cúi đầu nhìn cô, giọng nói nhẹ nhàng từ tốn: "Không."
Trình Tiêu tỏ vẻ tủi thân, cô tức giận liếc nhìn Vương Nhất Bác rồi cúi đầu bước vào phòng mình, đóng "rầm" cửa lại.
Vương Nhất Bác cười khẽ một tiếng, ngồi lên trên vali mà Trình Tiêu để quên bên ngoài.
Quả nhiên không lâu sau Trình Tiêu lại đi ra, cô không lấy vali thì không thể tắm rửa, hơn nữa, bên trong còn có máy tính bảng của cô nữa. Trình Tiêu định đến lấy lại, chỉ thấy vẻ mặt đắc ý của người nào đó đang ngồi trên vali, ánh mắt nhìn cô còn mang theo vẻ trêu tức.
Trình Tiêu muốn nói lại thôi, thôi rồi lại muốn nói, cuối cùng, thấy Vương Nhất Bác không hề có ý định rời đi mới dè dặt nói: "Em... Em muốn lấy vali của mình."
Vương Nhất Bác "Á" một tiếng, cau mày: "Chân không cử động được."
Trình Tiêu đã bị anh lừa nhiều lần nên chỉ nửa tin nửa ngờ, nhưng cô cũng sợ anh thật sự xảy ra chuyện: "Anh không sao chứ? Nghiêm trọng không? Em đưa anh đến bệnh viện nhé."
"Không nghiêm trọng, chỉ là không đứng dậy được thôi." Người đàn ông ngẩng đầu, vẻ mặt càn rỡ."..." Lúc này, Trình Tiêu mới nhận ra mình bị anh trêu chọc, cô có ý đồ muốn nói đạo lý, trong giọng nói còn mang vẻ làm nũng: "Áo ngủ của em ở trong đó, anh không đưa em vali thì buổi tối em mặc gì?"
Lão lưu manh Vương Nhất Bác không từ bỏ bất kỳ cơ hội đùa giỡn nào: "Trong tủ đồ của anh có rất nhiều quần áo, em tha hồ mặc."
Trình Tiêu vừa thẹn vừa giận: "Anh mau tránh ra, em giận rồi đấy."
Vừa nãy nói không nấu cơm cho cô, lúc này còn cố ý khiến cô phải khó xử, Trình Tiêu tủi thân, bạn trai nhà người ta quan tâm đều nói lời âu yếm, còn bạn trai nhà mình không chỉnh mình mỗi ngày thì đều cảm thấy nhàm chán.
"Giận? Giận gì chứ?" Vương Nhất Bác tựa như rất mong chờ cô tức giận, anh chỉ chỉ vali: "Em cứ đến lấy là được mà."
Lấy? Lấy kiểu gì?
Trình Tiêu cảm thấy dường như anh lại trêu chọc mình.
"Không thì em chỉ có thể mặc quần áo của anh thôi." Kẻ đầu xỏ Vương Nhất Bác tỏ ra vô cùng bất đắc dĩ, giống như anh không hề muốn chuyện này xảy ra.
Phi, không biết xấu hổ.
Trình Tiêu tức giận trở lại phòng của mình, cô cũng không tin Vương Nhất Bác có thể ngồi bên ngoài cả đêm.
Cô ngồi trên chiếc giường mềm mại chơi điện thoại, thấy cũng khá lâu rồi nên đẩy cửa ra ngoài, không ngờ tên ngốc Vương Nhất Bác kia lại trực tiếp mang vali về phòng anh.
Cô tức giận nở nụ cười, không phải Vương Nhất Bác muốn mình đi cầu xin anh đấy chứ?
Trình Tiêu không chịu thua trở về phòng, dù cô có chết đói nhảy từ trên lầu xuống cũng sẽ không cầu xin Vương Nhất Bác đâu!
Cô lăn vài vòng trên giường, ngước mắt thấy tủ quần áo bèn bước đến, Trình Tiêu vừa mở tủ ra liền sửng sốt, vốn tưởng bên trong rỗng tuếch, không ngờ lại có một hàng áo sơ mi nam.
Đây là phòng Vương Nhất Bác bài trí cho cô, không có khả năng anh từng ở trong này, hay nói cách khác, đồ vật trong này đều là Vương Nhất Bác chuẩn bị cho cô.
Cái đồ biến thái này!
Trình Tiêu xấu hổ mắng Vương Nhất Bác một vạn lần, không ngờ người đàn ông này lại có sở thích kì quái như vậy.
Nhưng lúc này Trình Tiêu cũng không còn cách nào khác, cho dù cầu xin Vương Nhất Bác thì anh cũng sẽ không giúp mình, cô đành phải cầm áo Tiêumi vào phòng tắm, may mắn là trong này có cả đồ vệ sinh cá nhân.
Cô mặc áo sơ mi của người nào đó đi ra, lò sưởi trong phòng mở vừa đủ, không lạnh, nhưng lại rất khô.
Trình Tiêu đi dép lê ra ngoài, cô không bật đèn, đứng dưới ánh sáng yếu ớt rót một cốc nước để uống. Uống nước xong, Trình Tiêu lại cảm thấy rất đói, cô không nhịn được bèn mở tủ lạnh ra nhìn xem bên trong có đồ gì ăn được không.
Vì mọi ngày cô thường bị Lật Diệp giám sát, không cho ăn uống linh tinh, nên lúc này trong lòng cảm thấy hơi có lỗi, còn cả có tật giật mình.
Trình Tiêu vừa vươn tay vào, đột nhiên có một giọng nói nhẹ nhàng truyền đến từ phía sau: "Làm gì vậy?"
Cô bị dọa sợ, vỗ vỗ ngực quay lại nhìn người đang đến gần: "Sao anh bước đi mà không có tiếng động thế?"
Anh nói đùa: "Có tiếng động thì sao bắt được mèo rừng ăn vụng chứ?"
Trình Tiêu cúi đầu, vì câu nói của anh mà cảm thấy xẩu hổ: "Hừ, em không thể ăn đồ của anh sao?"
Ánh mắt của Vương Nhất Bác liếc đến trên người cô, anh bỗng hơi sửng sốt, áo sơ mi rộng thùng thình che lấp bờ mông của cô gái, chỉ để lộ một cặp đùi thon dài trắng nõn, ánh đèn từ tủ lạnh chiếu lên người cô, dường như có thể nhìn thấy cả cảnh sắc trắng nõn đến trong suốt bên dưới lớp áo sơ mi.
Anh lại đang tự bắt mình nếm mùi đau khổ rồi
![](https://img.wattpad.com/cover/264129592-288-k551639.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
Sự đầu hàng ngọt ngào (Boxiao ver)
RomanceTrình Tiêu và Vương Nhất Bác không hiểu sao lại rõ ràng thể hiện thái độ bất hoà với nhau. Ngay cả người hâm mộ đều biết điều đó, chỉ là không ai rõ nguyên nhân. Có người mạnh dạn suy đoán: "Lẽ nào hai người họ là người yêu cũ?" Fan hai nhà: Cút, kh...