Chương 40: Hai canh (1)

448 32 7
                                    

Khóe môi của Trình Tiêu nóng lên, Vương Nhất Bác thấy hàng lông mi dày của cô run run. Anh cười khẽ một tiếng, cầm áo lông bên cạnh khoác lên người Trình Tiêu, vươn tay ôm cô vào trong ngực, bộ váy cổ chữ V khoét sâu lộ ra rãnh ngực gợi cảm, tựa như chỉ cần nhìn kỹ hơn cũng có thể thấy được phong cảnh sâu bên dưới, Vương Nhất Bác hơi híp mắt lại.

Thật muốn giấu cô trong nhà để chỉ mình anh có thể thấy.

Vốn dĩ anh chỉ trêu đùa Trình Tiêu một chút, lại thấy cô căng thẳng vặn ngón tay, dè dặt ngẩng đầu nhìn mình, có ý muốn lấy lòng lại sợ anh tức giận: "Hôn... Hôn một cái nhé?"

Vương Nhất Bác nhíu mày, cô đã nói vậy rồi, đương nhiên anh không có lý do để từ chối. Chỉ là: "Em thấy sao?"

"Cái... đó..." Trình Tiêu cúi đầu càng thấp, thấp đến nỗi sắp chôn trong lồng ngực anh: "Anh đưa ra yêu cầu gì, em cũng... cũng sẽ không từ chối."

Dường như cô đã dùng hết toàn bộ dũng khí của mình, khuôn mặt đỏ đến nỗi khiến người khác muốn cắn một miếng, hai bàn tay mềm mại không xương kéo nhẹ vạt áo của Vương Nhất Bác, nhìn như một miếng bánh ngọt ngon miệng, khiến tim người khác phải tan chảy.

"Ngoan vậy à?" Vương Nhất Bác nắm cằm của cô, để đôi mắt nai của cô nhìn thẳng mình: "Rất sợ anh giận sao?"

Trình Tiêu chớp chớp mắt, hít một hơi nhỏ, cố lấy dũng khí nói: "Ông xã."

Vương Nhất Bác sững sờ, suýt nữa thì chửi thề.

Sao lại ngoan như vậy, khiến cho người khác...

Vương Nhất Bác ho nhẹ một tiếng, buông cô ra: "Đợi lát nữa sẽ tính sổ với em."

Trình Tiêu sợ anh tức giận, tiến lại gần hôn một cái lên khóe môi anh, trong mềm mại còn mang theo chút ngọt ngào, Vương Nhất Bác vẫn chưa thỏa mãn, đặt cô ngồi trên ghế, nếm đủ rồi mới chịu buông ra.

Vương Nhất Bác gọi điện thoại cho lái xe đến, người đại diện và trợ lý đã được anh sắp xếp cho về từ trước.

Trình Tiêu nhìn phong cảnh bên ngoài lướt qua cửa xe, nhẹ giọng hỏi: "Anh có giận không?"

"Có."

Cô cúi đầu, xoa xoa áo lông trên người.

Vương Nhất Bác quả thật cũng tức giận, chỉ có điều là không phải giận cô. Vừa rồi ở lễ trao giải, Trình Tiêu và Hướng Diệc ôm nhau, có hai fangirl của Hướng Diệc phía sau anh đột nhiên bắt đầu mắng chửi Trình Tiêu vô cùng gắt gỏng, nói những lời lẽ rất thô tục. Vì tiếng hò hét của fan ở trường quay không nhỏ nên hai fangirl này cũng không bị lộ, nhưng sắc mặt Vương Nhất Bác phía trước đã đen lại, lập tức nói bảo vệ đuổi hai người này ra ngoài.

Anh nghiêng đầu, lồng ngực phập phồng lên xuống, tựa hồ còn tức giận vì chuyện kia.

Người mà mình đặt trong tim, không muốn bị bất kỳ ai khác mắng chửi và tổn thương, cho dù bản thân phải thay cô ngăn cản mũi dao đâm thẳng tới, cũng không muốn để cô nhìn thấy những mặt tăm tối, cho dù chỉ một chút.

*

Xe chạy đến cửa biệt thự, Vương Nhất Bác sải bước đi vào, Trình Tiêu như một học sinh cấp ba phạm sai, chột dạ đi theo sau anh.

Đóng cửa ngoài, Vương Nhất Bác vừa định về phòng mình, góc áo đột nhiên bị người khác kéo lại, Trình Tiêu chớp mắt: "Anh không làm gì em hả?"

"?"

Vương Nhất Bác quay đầu, chọc chọc trán Trình Tiêu, không biết cô tự mình dâng tới cửa là hành động gì nữa.

"Em... Em không có ý kia." Trình Tiêu hơi xấu hổ, dè dặt nhìn anh: "Em muốn khiến anh hết giận."

Cô gái chân thành, đơn thuần, trong mắt như một hồ nước trong veo.

Trái tim Vương Nhất Bác như bị gì đó đâm vào, xúc động mạnh mẽ, anh đứng tại chỗ nhìn cô thật lâu, tựa như không thể tưởng tượng nổi, không có cách nào trách cô, còn có yêu thương mãnh liệt. Toàn bộ tức giận đều lập tức tan thành mây khói, cho dù là mùa đông trước mặt cũng biến thành một vườn hoa ấm áp.

"Tiểu Trình Tiêu, đừng trách anh đấy."

Áo lông trên người Trình Tiêu rơi xuống đất, vòng eo mảnh mai bị một bàn tay nắm lấy, cô ngẩng đầu ra sức nghênh đón nụ hôn của người đàn ông.

Cảm xúc khó có thể phát tiết rốt cuộc cũng tìm được một vết nứt, không thể khống chế mà trào ra bên ngoài.

"A..." Trình Tiêu ngồi trong ngực anh, không tập trung mà nhìn xuống đất: "Áo đắt lắm..."

Vương Nhất Bác bất mãn, che mắt cô lại: "Tập trung chút đi."

Suốt toàn bộ quá trình Trình Tiêu đều đỏ mặt, ngay cả người cũng trở nên hồng nhạt, cô căng thẳng đến mức lòng bàn tay đều rịn mồ hôi.

Người đàn ông cảm nhận được sự nhạy cảm của cô: "Mới đến mức này mà đã không chịu nổi sao?"

Cơ thể Trình Tiêu thoáng run lên, vì xấu hổ mà dứt khoát chôn mặt trong lồng ngực Vương Nhất Bác, con thỏ đã biến thành đà điểu, Vương Nhất Bác thật sự dở khóc dở cười.

Vì trong nhà không có bao, nên Vương Nhất Bác không làm được bước cuối, Trình Tiêu vẫn luôn nắm chặt áo anh: "Em... Em không sao đâu."

Vừa nói xong, trán lại ăn một phát búng, Trình Tiêu bị đau, tủi thân nhìn anh.

Sự đầu hàng ngọt ngào (Boxiao ver)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ