Trời đã về khuya, tiệc rượu cũng đã tàn. Trịnh Tú Nghiên uống rượu vui vẻ đến say khướt lại cùng Tử Nguyên gõ gõ đũa lên mấy ly rượu hát hò vài câu không đầu không cuối. Quyền Du Lợi nhìn thấy trăng đã lên cao liền đứng dậy bước đên bên tiểu mỹ nhân trong lòng mình nhẹ nhàng nhắc nhở: "Nghiên nhi về thôi, đã khuya lắm rồi"
Trịnh Tú Nghiên ngẩng đầu lên nhìn nàng, ấn ký hoa đào càng hiện rõ lên giữa trán, làn da trắng như bạch ngọc nay lại ửng đỏ vì rượu. Nàng ấy nhan sắc trời sinh đã vô cùng xinh đẹp, ướp thêm một lớp rượu nồng lại càng khiến cho lòng người say đắm.
- Chu Tước gia, ngài bế ta về đi~~~~
Trịnh Tú Nghiên làm nũng, lòng Quyền Du Lợi cũng theo đó mềm nhũn ra, thậm chí chân còn có chút đứng không vững. Thế nhưng xung quanh anh em thuộc hạ chí cốt lại nào có hiền lành như vậy, cả một đám nam tử thân là thần tiên đức cao vọng trọng lại nín cười hùng hục như vậy còn ra thể thống gì, muốn bắt nạt tiểu mỹ nhân của Chu Tước gia à?
- Khuya rồi, các người còn không mau trở về?
Chu Tước gia quắc mắt gằn giọng, Nhị Thập Bát Tú liền im lặng, ý cười chỉ còn trong ánh mắt. Rất nhanh bọn họ đã đưa theo chủ tử của mình rời khỏi Chu Tước cung, để lại không gian riêng tư cho Chu Tước gia cùng phu nhân của ngài ấy.
Quyền Du Lợi cúi người xuống, nhẹ nhàng nhấc bổng Trịnh Tú Nghiên lên vững vàng đi về phòng. Trịnh Tú Nghiên choàng tay ôm lấy cổ nàng, lại dựa đầu vào vai nhỏ giọng hát vài câu hát đồng dao của đám trẻ con ở nhân gian rồi cười khúc khích.
- Hôm nay nàng rất vui vẻ? - Quyền Du Lợi nhẹ giọng hỏi.
- Lâu rồi mới thoải mái như vậy, Du nhi, mang ta đi vườn đào đi ~~~~
Quyền Du Lợi lại một lần nữa suýt thì vấp ngã, tên gọi thân mật như này Trịnh Tú Nghiên chỉ gọi nàng khi cả hai cùng làm những chuyện thân mật kia. Trong đêm tối tình nồng đậm đà, Trịnh Tú Nghiên mềm yếu gọi tên nàng âu yếm như vậy, lòng Quyền Du Lợi theo đó cũng tan rã theo, toàn bộ trái tim cùng linh hồn đều muốn quỳ xuống dâng lên cho nàng ấy.
Vườn đào của Chu Tước cung là do Trịnh Tú Nghiên trồng, tháng bảy không phải mùa hoa nở nhưng sáng nay khi Trịnh Tú Nghiên đến đây bọn chúng đều đồng loạt nở bung ra rực rỡ. Quyền Du Lợi vẫn ôm lấy Trịnh Tú Nghiên nâng niu trên tay đứng giữa vườn đào. Một cơn gió nhẹ thổi qua mang theo vô vàn cánh hoa đồng loạt tung bay giữa ánh trăng.
Trịnh Tú Nghiên trong lòng nàng còn đang say rượu nhảy xuống đất lập tức biến thành một con tiểu bạch hồ. Cái đuôi nhỏ của tiểu bạch hồ vươn lên cao, bước chân kiêu hãnh như một vị đế vương đi giữa vườn hoa anh đào. Tiểu bạch hồ đi đến đâu cây hoa ấy lập tức bừng sáng, tựa như chúng đang cung nghênh chủ nhân của mình trở về.
Tiểu bạch hồ bước đến bên gốc anh đào lớn nhất trong khu vườn chạm cái chân nhỏ của mình lên nó. Cây anh đào cổ thụ bừng sáng lên, cánh hoa như một nguồn suối nhỏ uốn lượn bay lên trời rồi mềm mại bay đến quấn lấy Quyền Du Lợi kéo nàng lại gần với tiểu bạch hồ. À mà bây giờ đã chẳng còn tiểu bạch hồ nữa. Trước mặt Quyền Du Lợi mà cửu vỹ hồ với bộ lông trắng bạc như đang phát sáng.
BẠN ĐANG ĐỌC
[LONGFIC] ƯỚC NGUYỆN CỦA NÀNG - [YULSIC]
FanficCổ Đại, Huyền Huyễn Ngọt sủng, không ngược, tình hữu độc chung. Đừng hỏi mình có H hay không, vì style H của mình nào giờ là "có như không có" =)))))) Văn Án: Chu Tước gia là Thượng cổ tôn thần thân phận vô cùng cao quý trong một lần du ngoạn nhân g...