Một tiếng sau tại phòng khách biệt thự.
Đôi mắt rừng rực tức giận đảo qua sắc mặt tái nhợt của những vệ sĩ đứng trước bàn đọc sách, Biện Bá Hiền lên tiếng, "Có một người mà cũng không dẫn về được sao? Một câu sợ làm cô ấy bị thương là muốn tôi cho qua?"
Giọng điệu của Biện Bá Hiền ôn hòa, nhưng giọng nói ẩn chứa khí thế không giận mà uy, khiến mấy vệ sĩ đứng trước mắt anh không rét mà run.
"Tổng giám đốc, xin bớt giận, là chúng tôi bất lực. . . . . ." Thấy không người nào dám mở miệng trả lời câu hỏi của ông chủ, một trong số những người hộ vệ thấy thế không thể không lên tiếng nói thẳng.
"Vậy tôi còn giữ các anh ở lại làm gì?"
Mọi người đều cúi đầu, sợ hãi trầm mặc không nói.
Nửa giờ sau Biện Bá Hiền đã sai người tra được hành tung cụ thể của Kim Thái Nghiên từ thiết bị định vị trong điện thoại Kim Thái Nghiên, vì vậy Biện Bá Hiền phái người đuổi theo Kim Thái Nghiên, thế nhưng cuối cùng những người này lại không mang Kim Thái Nghiên về.
Đan Nhất Thuần thấy những người vệ sĩ này nơm nớp lo sợ, không khỏi thay bọn họ lên tiếng giải thích, "Bá Hiền, bọn họ đã cố gắng rồi. . . . . . Lúc bọn họ đuổi kịp Thái Nghiên, Thái Nghiên không quan tâm bọn họ ngăn cản đã leo lên một chiếc xe, bọn họ không thể cưỡng ép Thái Nghiên theo bọn họ trở về."
Biện Bá Hiền thuận tay rút lấy một điếu thuốc, hút vào một hơi thật sâu, rồi chậm rãi phun ra.
Đan Nhất Thuần biết Biện Bá Hiền chỉ có lúc phiền muộn mới hút thuốc lá, cô nhẹ giọng nói, "Bá Hiền, anh cũng đừng quá lo lắng, Thái Nghiên sẽ không có chuyện gì đâu." (nói nhiều quá má, xéo đi)
Một hồi gõ cửa đã cắt ngang dòng suy tư của Biện Bá Hiền.
Biện Bá Hiền bình tĩnh lại được đôi chút, nhưng không ngẩng đầu lên nói, "Vào đi."
Người đến là một trong những vệ sĩ, anh ta cúi đầu xuống, ngậng ngừng báo cáo với Biện Bá Hiền, "Tổng giám đốc, chúng tôi đã để mất hành tung cô chủ . . . . . ."
Ánh mắt sắc bén của Biện Bá Hiền quét về phía vệ sĩ đang thấp thỏm lo ấu trước mặt, "Cậu nói cái gì?"
Người vệ sĩ giống như mạo hiểm tánh mạng nguy hiểm nói, "Xe của chúng tôi vẫn đi theo cô chủ, nhưng đến một phi trường tư nhân thì cô chủ đã bất chấp đến sự ngăn cản của chúng tôi, lên một chiếc phi cơ tư nhân....... Sau khi cô chủ lên phi cơ, chung tôi không thể truy tìm được hành tung của cô chủ nữa."
Một hơi nói hết lời, vệ sĩ này đã chuẩn bị xong tâm lý để chịu sự trách phạt của Biện Bá Hiền.
Vậy mà, lúc này Biện Bá Hiền lại trầm tĩnh khiến cho người khác thật run sợ, khói mù từ trong tay anh từ từ bay lên cũng lộ vẻ quỷ dị.
Tất cả vệ sĩ có mặt cũng không dám nhìn thẳng vẻ mặt lạnh lùng bình tĩnh như không của Biện Bá Hiền, Đan Nhất Thuần vào lúc này cũng cảm thấy nội tâm của Biện Bá Hiền đang áp chế thịnh nộ.
Đan Nhất Thuần phất tay ý bảo tất cả hộ vệ lui ra, sau đó chậm rãi lên tiếng, "Bá Hiền, Thái Nghiên kiên trì bỏ đi cô ấy nhất định có nguyên nhân, cô ấy không phải là người không có chừng mực như vậy........."
Vẻ mặt Biện Bá Hiền bình tĩnh nhìn không ra chút lạ thường nào, nhưng nhiệt độ thân thể tản ra lại càng thêm lạnh lẽo.
Đan Nhất Thuần biết Biện Bá Hiền rất cần sự yên tĩnh để suy nghĩ, cô nhỏ giọng nói, "Em đi ra ngoài trước. . . . . . Em pha cho anh một ly cà phê."
Biện Bá Hiền vẫn không lên tiếng, tròng mắt đen càng phát ra một tia sáng âm trầm.
------
Kim Thái Nghiên đã biến mất 15 giờ, trong thời gian này Biện Bá Hiền đã dùng hết các loại phương pháp cố gắng tra tìm hành tung Kim Thái Nghiên, thế nhưng vẫn chỉ là vô ích.
Điện thoại của Kim Thái Nghiên được tìm thấy trong thùng rác tại phi trường bỏ hoang, đương nhiên có người áp chế cô.
Suốt cả đêm Biện Bá Hiền đều nhốt mình ở phòng khách, anh không nổi cơn thịnh nộ, trái lại an tĩnh khiến người ta không khỏi sợ hãi.
Đan Nhất Thuần ở ngoài phòng khách của Biện Bá Hiền trông cả đêm, lúc trời gần sáng, Đan Nhất Thuần giống như chợt nhớ ra điều gì, cô không gõ cửa mà trực tiếo mở cửa phòng sốt ruột gọi, "Bá Hiền........."
Biện Bá Hiền cô đơn đứng tĩnh lặng trước cửa sổ sát đất, bóng lưng cao ngất lạnh lùng, vẫn không lên tiếng trả lời Đan Nhất Thuần.
"Bây giờ em mới nhớ, lúc Thái Nghiên nhận điện thoại, hình như em nghe thấy cô ấy nhắc tới chữ "Mẹ"...... Em vẫn cho rằng mẹ của Thái Nghiên không còn, cho nên nghĩ là nghe nhầm, nhưng vừa rồi em nhớ ra chuyện lúc nhỏ Thái Nghiên được người nhận nuôi."
Biện Bá Hiền không hề phản ứng đối với chuyện Đan Nhất Thuần vừa nói.
Đan Nhất Thuần sững sờ đến bên cạnh Biện Bá Hiền, nhìn Biện Bá Hiền lạnh lùng, khẽ gọi, "Bá Hiền. . . . . ."
Cốc, cốc.
Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.
Biện Bá Hiền hờ hững lên tiếng, "Vào đi."
Cận vệ đi vào phòng sách của Biện Bá Hiền, nhìn bóng lưng Biện Bá Hiền, cung kính nói, "Tổng giám đốc, thuộc hạ đã tra được Ellen đến thăm Khương Trạch Húc ở đồn cảnh sát xong thì liên lạc với một người tên Arsène? Người đàn ông tên Arsène này lại gọi được điện thoại .... Walter? Arsène là người Mỹ gốc Hoa, chính là tổng giám đốc tập đoàn 'Y', chiều hôm qua lúc 6h30' hắn ngồi phi cơ tư nhân đi Luân Đôn. . . . . . Căn cứ theo điều tra của thuộc hạ, khi còn bé Arsène và Khương Trạch Húc ở cùng một cô nhi viện, tình bạn của bọn họ rất than thiết, hơn nữa khi Arsène nghèo túng Khương Trạch Húc đã từng giúp đỡ Arsène, cũng giúp đỡ Arsène học xong đại học, gần hai mươi năm qua Arsène vẫn luôn sống ở Mỹ, sau khi Khương Trạch Húc thành lập công ty 'Y', Arsène mặt ngoài chính là người phụ trách công ty 'Y', nhưng người phụ trách thật sự thì là Khương Trạch Húc."
"Tập đoàn 'Y'?" Đan Nhất Thuần nghi ngờ hỏi, "Tập đoàn 'Y' chính là công ty cạnh tranh hạng mục ở phía Tây?"
Biện Bá Hiền lạnh nhạt mở miệng, "Nói tiếp đi."
Hộ vệ nói, "Bởi vì thời gian Arsène rời khỏi Los Angeles trùng khớp với thời gian tổng giám đốc phu nhân bỏ đi, cho nên thuộc hạ điều tra những người bên cạnh Arsène, thuộc hạ phát hiện, một thủ hạ của Arsène ngày hôm trước ở thành phố Y Trung Quốc bắt cóc ba mẹ nuôi của tổng giám đốc phu nhân là vợ chồng Kim thị. . . . . . Thuộc hạ cảm thấy rất có thể là Khương Trạch Húc ra lệnh cho Arsène bắt cóc vợ chồng họ Kim, uy hiếp tổng giám đốc phu nhân, cho nên tổng giám đốc phu nhân mới có thể bất chấp tất cả đi theo người của Arsène lên phi cơ đi Luân Đôn."
Đan Nhất Thuần lập tức nói theo, "Bá Hiền, nói như vậy, Thái Nghiên bất chấp tất cả rời đi nhất định là nguyên nhân này. . . . . . Lúc Thái Nghiên nhận điện thoại xong trở về phòng vội vã cầm một hộp trang sức ra ngoài, em nghĩ những người này cố ý lừa gạt Thái Nghiên nói bọn họ cần tiền, em nghĩ Thái Nghiên không biết bắt cóc vợ chồng họ Kim là người của Khương Trạch Húc ...."
Hộ vệ hỏi, "Tổng giám đốc, Khương Trạch Húc tốn công sức dẫn dụ tổng giám đốc phu nhân đi, hiển nhiên là muốn lợi dụng tổng giám đốc phu nhân để đạt mục đích, bây giờ chúng ta nên làm gì?"
Đan Nhất Thuần lo âu nhìn Biện Bá Hiền.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Chuyển ver | BaekYeon] Tổng giám đốc xin anh nhẹ một chút (Phần 1)
Fanfiction✎Truyện: Tổng giám đốc xin anh nhẹ một chút ✎Summary: Một cô gái trẻ làm ở bộ phận quan hệ giao tiếp, nhưng lại bị quản lý của mình âm thầm sắp đặt dâng tặng cho vị tổng giám đốc cấp cao trẻ tuổi anh tuấn của mình. Cô bị người đàn ông như thể cầm th...
![[Chuyển ver | BaekYeon] Tổng giám đốc xin anh nhẹ một chút (Phần 1)](https://img.wattpad.com/cover/51802185-64-k15541.jpg)