Chương 124: Đứa bé vẫn còn

799 46 2
                                    


Chị Dư than nhẹ một tiếng rồi trả lời, "Thật ra khi tổng giám đốc biết được Khương Trạch Húc âm thầm giúp Kim tiểu thư giành quyền nuôi dưỡng Châu Hiền thì mới điều tra được mối quan hệ giữa Khương Nhật Nguyên và Kim tiểu thư. Sau lại biết sự thật An Ngưng là mẹ của Kim tiểu thư, tổng giám đốc liền tìm hiểu nguồn gốc, tra được tài khoản ngân hàng của An Ngưng đã từng gửi tiền cho người hiện đảm nhiệm chức viện trưởng trại trẻ mồ côi Tân Sơ, thế mới biết Kim tiểu thư không cố ý mạo danh Đường tiểu thư......Tổng giám đốc không muốn để cho Aston đánh bại luật sư đại diện của Kim tiểu thư ở phiên tòa đầu vì hy vọng chuyện ngài và Kim tiểu thư còn có thể cứu vãn. Nhưng Kim tiểu thư không quý trọng...... Về phần không tống Khương Nhật Nguyên vào tù, tổng giám đốc chắc hẳn cũng cố kỵ đến sự thật Khương Nhật Nguyên là ba ruột của Kim tiểu thư. Dù sao, bất kể nói thế nào thì Khương Nhật Nguyên cũng là người thân duy nhất trên đời của Kim tiểu thư ....."

Trong giấc mộng hình ảnh phiên tòa hiện lên không ngừng......

Người trước tiên thoáng qua trong đầu cô là Khương Nhật Nguyên, đối mặt với chất vấn của luật sư Aston, Khương Nhật Nguyên không thể nào giải thích được nữa, cắn răng nói, "Đúng, tôi đã lợi dụng con gái để uy hiếp An Ngưng tiếp cận Biện Khâm......"

Người tiếp theo xuất hiện trong đầu Kim Thái Nghiên là người Biện Bá Hiền tìm đến để biện chứng ——Đoạn Âm hiện đảm nhiệm chức viện trưởng trại trẻ mồ côi "Tân Sơ", giọng nói bà âm vang, "Đúng, An Ngưng đã từng tới trại trẻ mồ côi tìm tôi. Tôi nhận được một số tiền lớn từ An Ngưng, nên khi ông bà Kim tới trại trẻ mồ côi tìm Đường Hân, tôi không tìm thấy Đường Hân nên đã một công đôi việc nói cho ông bà Kim Tiểu Nghiên là con gái họ...... Sau đó tôi sợ chuyện này bị lộ nên cố ý sửa thành ông bà Kim không cẩn thận nhận lầm con gái."

Cuối cùng người xuất hiện trong đầu Kim Thái Nghiên là Biện Bá Hiền, lúc này anh đang trình bày lần cuối cùng, "Bảy năm trước tôi cũng đã khai báo ở chỗ cảnh sát, An Ngưng tự sát......"

An Ngưng tự sát......

An Ngưng tự sát......

Trong đầu không ngừng lặp lại những lời nói này của Biện Bá Hiền, Kim Thái Nghiên đang mê man đột nhiên thức tỉnh.

Khương Trạch Húc ở bên Kim Thái Nghiên, thấy Kim Thái Nghiên toát mồ hôi đầy đầu ngồi dậy, Khương Trạch Húc vội vàng đỡ cô, quan tâm nói, "Có phải gặp ác mộng không?"

Đầu đầy mồ hôi lạnh, ngực Kim Thái Nghiên phập phòng kịch liệt, cô sững sờ nhìn Khương Trạch Húc, nghi ngờ hỏi, "Bây giờ tôi ở đâu?"

Khương Trạch Húc giải thích, "Ở nhà...... Em vừa té xỉu ở tòa án, bởi vì gần nhà nên anh đưa em về."

Khóe miệng truyền tới cơn đau mơ hồ nhắc nhở Kim Thái Nghiên về sự giễu cợt trước khi té xỉu,Kim Thái Nghiên nuốt xuống đắng chát vọt lên nơi cổ họng, giọng nói suy yếu không thể che giấu, "Trạch Húc, em muốn gặp Khương Nhật Nguyên, anh có thể sắp xếp cho em gặp ông ta một lần không?"

Khương Trạch Húc khẽ gật đầu, "Ba nuôi đang ở trại tạm giam, tốt nhất em nên nghỉ ngơi một đêm, ngày mai anh sẽ dẫn em đi gặp ông."


Kim Thái Nghiên chậm rãi nằm xuống, mệt mỏi nhắm mắt lại,nói chậm rãi, "Em mệt quá, em muốn ngủ......"

Khương Trạch Húc đặt tay Kim Thái Nghiên vào trong chăn, khẽ nói, " Được, em an tâm ngủ đi, anh ở ngay bên cạnh em." Khương Trạch Húc có thể hiểu được tâm trạng của Kim Thái Nghiên lúc này. Bởi vì anh cũng bị vây trong trạng thái hoảng hốt không thể trở về hiện thực.

Chỉ có Kim Thái Nghiên biết, cô nhắm mắt lại thật ra bởi vì mí mắt chua xót không thể chống đỡ được nữa.

------

Hôm sau, trại tạm giam ngoại ô.

Khương Nhật Nguyên đã thay quần áo tù, cách tấm cửa sổ thủy tinh, ngồi đối diện với Kim Thái Nghiên.

Không phải ai cũng có thể đến thăm phạm nhân, Khương Trạch Húc đã bị cảnh sát chặn ở ngoài cửa, mà Kim Thái Nghiên có thể gặp Khương Nhật Nguyên bởi vì Kim Thái Nghiên là con gái ông ta.

Liếc thấy Kim Thái Nghiên, Khương Nhật Nguyên nói lãnh đạm, "Tôi nghĩ cô chắc hẳn không phải tự dưng nổi hứng đến thăm người cha này chứ? Nói đi, muốn biết chuyện gì?"

[Chuyển ver | BaekYeon] Tổng giám đốc xin anh nhẹ một chút (Phần 1)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ