Chương 157: Mọi thứ như không có gì thay đổi

19 1 0
                                    

Cô vốn muốn đuổi theo, nhưng chiếc xe đó đã lao đi như tên bắn ở trước mặt cô ............. Tốc độ cũng mơ hồ cho thấy sự lạnh lùng và thâm trầm của anh, khiến cô chết lặng tại chỗ thật lâu không biết phải làm sao.

Tuấn Miên phát hiện Kim Thái Nghiên sau khi đi "hóng mát" trở lại thì sắc mặt trở nên tái nhợt hơn, không khỏi lo lắng hỏi, "Thái Nghiên, em có khỏe không?"

Kim Thái Nghiên không trả lời, cả người dựa vào mặt tường sau lưng, ánh mắt ngơ ngác đờ đẫn.

Tuấn Miên quơ quơ tay trước mặt Kim Thái Nghiên, "Thái Nghiên!"

Kim Thái Nghiên rốt cuộc hoàn hồn, cô sững sờ nhìn về phía Tuấn Miên, hồi lâu mới trả lời, "Em không sao."

Tuấn Miên nhìn chăm chú vào gương mặt không còn chút máu của Kim Thái Nghiên, nhíu mày nói, "Anh thấy tình trạng của em bây giờ không tốt lắm, anh đề nghị em tốt nhất nên đi nghỉ ngơi đi!"

Kim Thái Nghiên lắc đầu, "Em không sao. . . . . . Sau khi Châu Hiền phẫu thuật xong em sẽ đi nghỉ ngơi ."

Tuấn Miên vẫn không yên tâm, nhưng nghĩ lại cũng đúng, thân làm mẹ Kim Thái Nghiên lo lắng cho Châu Hiền nên tinh thần mệt mỏi cũng rất bình thường, Tuấn Miên đành phải gật đầu, "Ừ, đừng để mình quá căng thẳng."

. . . . . .

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, ước chừng thời gian phẫu thuật đã hơn chín giờ, rốt cuộc đèn đỏ trên phòng phẫu thuật cũng phụt tắt.

Châu Hiền nằm trên giường bệnh được các y tá dè dặt cẩn thận đẩy ra, mọi người liền lập tức lao đến.

Kim Thái Nghiên nắm tay Châu Hiền thật chặt, nhẹ giọng gọi, "Châu Hiền, Châu Hiền. . . . . ."

Bác sĩ phẫu thuật nói, "Biện phu nhân, đứa bé vừa mới phẫu thuật xong, bây giờ còn chưa tỉnh, mời mọi người tiếp tục chờ ở đây, đợi một lát đứa bé tỉnh rồi hãy vào."

Kim Thái Nghiên khẩn trương níu lấy cánh tay bác sĩ, "Phẫu thuật thành công, phải không?"

Bác sĩ gật đầu, "Đúng vậy, phẫu thuật tiến hành cấy ghép tủy rất thành công, trước mắt cũng không có xuất hiện hiện tượng hoại tử nào, tôi tin rằng cô bé rất nhanh sẽ hồi phục lại."

Nghe xong những lời này, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Ngay sau đó bác sĩ bảo y tá tăng cường chăm sóc Châu Hiền.

Trên gương mặt mẹ con Biện phu nhân lộ ra nụ cười vui mừng.

Tuấn Miên cũng vui vẻ nói, "Thái Nghiên, Châu Hiền rốt cuộc không sao rồi. . . . . ."


Kim Thái Nghiên dường như không nghe thấy lời nói của Tuấn Miên, cô ngước lên liếc mắt nhìn đến phòng giải phẩu.

Tuấn Miên nghĩ rằng Kim Thái Nghiên tìm Biện Bá Hiền liền nói, "Lúc em đi xuống lầu hóng mát, đúng lúc Bá Hiền cũng từ phòng phẫu thuật đi ra........... Thật ra thì chuyện bác sĩ thương lượng với Bá Hiền em cũng có quyền được biết, chính là về đứa bé kia....."

Kim Thái Nghiên ngước mắt hoảng hốt, "Đứa bé?"

"Chính là đứa bé của em và Bá Hiền được người mang thai hộ sinh ra....... Là một đứa bé gái, trông rất xinh xắn, cực kỳ giống em, nhưng mà...... Ở trong phòng phẫu thuật, Bá Hiền không cho phép bác sĩ giữ lại đứa bé này." Nói xong những lời này, trong lời nói Tuấn Miên cũng không tránh khỏi bi thương. (ặc , tội quá nhỉ)

Giọng Kim Thái Nghiên thanh chợt nghẹn lại, "Đứa bé trông rất giống em sao?"

Tuấn Miên dừng một chút, rồi trả lời, "Đứa bé rất giống em. . . . . . Nhưng lúc các y tác đẩy đứa trẻ ra thì nó đã không còn hô hấp nữa, trông giống như ngủ thiếp đi vậy."

Kim Thái Nghiên trừng to đôi mắt, "Anh nhìn thấy sao ?"

Tuấn Miên gật đầu, "Ừ. . . . . . Bởi vì em ở dưới lầu, cho nên không đi gọi em được, nhưng em cũng đừng quá đau lòng, cũng mong em hiểu cho cách làm của Bá Hiền............ Bá Hiền không thể nào giữ lại đứa bé này."

Hốc mắt Kim Thái Nghiên long lanh ẩm ướt, nghẹn ngào không nói nên lời chỉ biết kiềm nén cắn môi.

Tuấn Miên từ tốn nói, "Em không nhìn thấy đâu, lúc Bá Hiền từ phòng giải phẩu đi ra, hốc mắt cậu ta đỏ hoe, mặc dù cậu ta ra vẫn tỏ ra lạnh nhạt, nhưng anh hiểu trong lòng cậu ta cũng không dễ chịu gì . . . . . Thật ra vào thời điểm đó người Bá Hiền rất cần ở bên cạnh chính là em, cậu ta đã đưa ra một quyết định đau khổ như vậy, cậu ta cũng cần có người bên cạnh an ủi, đương nhiên việc này cũng không thể trách em . . . . . Anh chỉ là muốn nói cho em biết, nguyên nhân lớn nhất Bá Hiền không cần đứa bé này là bởi vì đứa bé này cũng không phải là do cha mẹ mong muốn mà sinh ra, đứa trẻ trong bụng của người mang thai hộ có mục đích là để cứu Châu Hiền, cứ coi như Bá Hiền lựa chọn giữ lại đứa bé này, em và Bá Hiền cũng sẽ hết lòng chăm sóc đứa bé này như Châu Hiền, đều là tình thương của cha mẹ dành cho con mình, nhưng khi đứa trẻ lớn lên, trong lòng nó sẽ luôn cảm thấy đau thương, bởi vì nó luôn ghi nhớ sự ra đời của mình là vì chị gái nó.......... Nếu như chịu đựng đau đớn như vậy, cuộc sống của đứa trẻ này chắc chắn sẽ không vui vẻ gì."

[Chuyển ver | BaekYeon] Tổng giám đốc xin anh nhẹ một chút (Phần 1)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ