Chương 106: Bá Hiền

1.5K 63 3
                                    

"Được, nếu có tin tức gì xin hãy báo ngay cho chúng tôi......."

Khương Trạch Húc vừa kết thúc điện thoại với cảnh sát, Kim Thái Nghiên liền vội vàng túm tay anh, "Thế nào rồi? Có tin tức gì của dì Lô chưa?"

Khương Trạch Húc lắc đầu bất đắc dĩ, "Cảnh sát vẫn đang điều tra."

Kim Thái Nghiên như quả bóng xì hơi, "Không được, tôi không thể chờ thêm được nữa......."

Ngay sau đó cô xoay người đi vào phòng ngủ.

Khương Trạch Húc đi vào theo cô, phát hiện cô lấy hộ chiếu ra, anh có thể đoán được ý của cô, "Cho nên, em quyết định đi tìm Biện Bá Hiền?"

Cô bỏ hộ chiếu vào túi xách, dường như đã trả qua một cuộc vật lộn trong lòng, cô đã quyết định, "Tôi phải làm như vậy, không thể để Châu Hiền xảy ra chuyện gì được......."

Khương Trạch Húc nhẹ nhàng đến bên cạnh, ôm lấy đôi vai gầy yếu của cô, nghiêm mặt nói, "Anh đã nói rồi, anh sẽ không để dì Lô và Châu Hiền xảy ra chuyện gì, em không thể tin anh một lần sao? Hay là, trong lòng em, chỉ Biện Bá Hiền mới có thể làm em yên tâm?"

Kim Thái Nghiên vô cùng lo âu nói, "Trạch Húc, rất cảm ơn anh đã giúp đỡ, nhưng tôi không thể mạo hiểm với tính mạng của dì Lô và Châu Hiền, tôi phải đi tìm anh ta......."

Khương Trạch Húc siết chặt vai cô, vẻ mặt càng thêm nghiêm túc, "Đừng đi tìm anh ta, hãy tin anh một lần được không?"

Cô xua tay, "Xin lỗi, Trạch Húc......."

Khương Trạch Húc tự biết không thể ngăn được cô, đành chậm rãi buông tay.

.......

Nhìn bóng dáng Kim Thái Nghiên vội vàng chạy đi, Khương Trạch Húc đấm mạnh một phát vào bức tường lạnh băng sau lưng.

Tại sao cô ấy vẫn muốn tìm anh ta? Rốt cuộc anh thua kém Biện Bá Hiền ở đâu? 

Lúc này, điện thoại của Khương Trạch Húc đổ chuông.

Liếc thấy số điện thoại, anh kìm chế tức giận nhấn nút trả lời, cố gắng giữ sự bình tĩnh, "Ba nuôi."

"Bây giờ con về đi." Đầu kia điện thoại là giọng nam khàn khàn đã nhiều tuổi.

Khương Trạch Húc cung kích nói, "Ba nuôi, bây giờ con đang xử lý vụ bắt cóc cho Thái Nghiên, buổi tối con sẽ về chỗ ba."

Khương Nhật Nguyên trầm giọng, "Ta muốn nói chuyện với con về chuyện đó, trong vòng nửa giờ nữa, ta muốn gặp con."

Khương Trạch Húc cho là ông muốn biết rõ tình huống con bé bị bắt cóc, cuối cùng gật đầu, "Vâng ạ."

Nửa giờ sau, anh xuất hiện ở khu nhà cao cấp của nhà họ Khương.

Người giúp việc mở cửa cho anh, cúi đầu nói, "Thiếu gia."

Anh đi đến chỗ Khương Nhật Nguyên trước cửa sổ sát đất trong phòng khách, hơi khom người, "Ba nuôi."

Ông xoay người, giọng từ tốn, "Về rồi à."

Khương Nhật Nguyên đã năm mươi tuổi, tuy đi đứng bất tiện phải chống gậy, nhưng nhìn khuôn mặt được chăm sóc rất tốt của ông có thể thấy khi còn trẻ ông nhất định là một người điển trai.

[Chuyển ver | BaekYeon] Tổng giám đốc xin anh nhẹ một chút (Phần 1)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ