Title:/Em đã từng hy vọng sẽ được nắm tay anh trong năm cuối của cuộc đời/
Trả request: autglo
Con người, sinh vật lướt qua nhau và nhìn nhận nhau như những thực thể không tồn tại. Thời gian và thế giới vẫn đang vận hành theo cách riêng của chúng. Nhưng được mấy ai trong số chúng ta quan tâm đến chúng? Ôi chào, nhìn xem trên mặt đất kia, những sợi chỉ đỏ đan vào nhau rối ren, nó vẫn tồn tại, sự tồn tại của nó là tượng trưng cho sự gắn kết của hai cá thể đơn bào trên thế giới, nó là ân huệ của chúa trời ban cho những con chiên tội nghiệp. Nếu ai chấp thuận nó thì đó sẽ là một mối quan hệ bền vững, còn ai đánh bật nó thì chẳng bao giờ có được hạnh phúc vĩnh viễn nào khác.
Và tôi Manyura Haruko tin vào điều đó!
Từ nhỏ em đã thấy được một sợi chỉ đỏ ở ngón áp út của mình, và mọi người xung quanh em ai cũng có thứ đó. Một điều kì lạ là, dù cố gắng bao nhiêu cũng không gỡ ra được, nó như sinh ra từ cơ thể luôn vậy. Tuy nhiên sợi chỉ này dường như có hai đầu, nó như được nối với ai đó hay thứ gì đó mà em không biết được, hoặc có lẽ là chưa biết được.
Chúa trời thật yêu thương con người biết bao, ngài vì sợ con dân mình không tìm được tình yêu đích thực nên đã cố gắng để lại những thứ liên kết hữu hình như cái thứ kì lạ đang dính trên ngón áp út của tôi đây.
Nhờ mẹ, bà đã giải thích hết mọi thứ cho em về sự tồn tại của cái thứ mà tôi cho là kì lạ, với trí tưởng tượng và lòng tin vô đối của một đứa trẻ 6 tuổi, em đã tự hứa với lòng là dành hết tình cảm và thanh xuân cho người bạn đời chưa bao giờ gặp của mình.
Chống cằm nhìn vào đống sách vở trên bàn, bây giờ em cũng đã là một thiếu nữ năm hai cao trung. Chán nản với mớ bài tập đầy áp trên trường, em cố gắng tìm cho mình một thú vui khác, và nhìn vào sợi dây ấy rồi tự hỏi là nó gắn với thứ gì nhỉ? Nhiều lúc em cũng thử tưởng tượng ra bạn đời của mình là người như thế nào. Có đẹp trai không? Hay có tài giỏi gì gì đó không? Tôi thật sự rất tò mò.
Ba và mẹ em cũng là những người đến với nhau nhờ sợi chỉ đỏ, họ thật sự rất hạnh phúc. Điều đó càng làm em có lòng tin vững chắc hơn về cái mối quan hệ đã được sắp đặt từ khi sinh ra này. Dù có lẽ nó có hơi khó chịu vì bản chất của nó vẫn là ép buộc, nhưng em vẫn không hiểu sao bản thân mình hoàn toàn tin và đặt hết hy vọng vào cái thứ vô cùng mông lung đó.
Em sắp phải chuyển trường vì ba mẹ emphải chuyển công tác lên Tokyo, lật đật sắp xếp mọi đồ đạc cho ổn thỏa, rồi kéo vali chuẩn bị ra sân bay, chuyến bay từ Nagoya có lẽ cũng mất kha khá thời gian, và em nghĩ em cần nghỉ ngơi để còn giữ sức thu xếp đồ đạc ở căn nhà mới và phải xin nhập học ở trường mới nữa.
Em cảm thấy sợi chỉ trên tay em ngày càng rút lại, sự kì lạ ngay càng thôi thúc em tìm hiểu lý do của nó, nhưng có lẽ em đoán được phần nào là bạn đời của em thực sự nằm ở hướng em đang tiến tới. Người ấy thật sự ở Tokyo? Hay ở nơi nào đó lân cận Tokyo? Em không biết được. Nếu thực sự có gặp được người ấy sớm như vậy, thì có lẽ là em sẽ cảm thấy khá phấn khích, nhưng điều quan trọng là em còn chưa chuẩn bị để gặp cơ mà? Em cũng có một chút hồi hộp. Tự dặn bản thân mình đang hồi hộp quá sớm rồi, bình tĩnh lại nào.