Cuối tháng 9 năm 2017.
Ngày hôm đó sau khi truyền nước xong, Doãn Hạo Vũ vẫn không chịu xuất viện.
Quản lý Vu cực kỳ thắc mắc. Bình thường cậu là người ghét bệnh viện nhất trên đời. Cứ nghe anh bảo đến bệnh viện kiểm tra liền viện đủ cớ để không chịu đi. Chỉ khi nào bản thân đã kiệt sức, dậy cũng không dậy nổi nữa, mới đành "ngoan ngoãn" để anh đưa đến bệnh viện.
Thế mà, lúc này, lại đang nằm trên giường bệnh, ngủ ngon lành, còn nói phải ở lại viện kiểm tra tổng quát một lần.
Quản lý Vu nghĩ thế nào cũng không tìm ra nguyên nhân, đành bỏ qua, đi tìm y tá để đặt lịch kiểm tra sức khỏe cho cậu.
Khi Doãn Hạo Vũ thức dậy, trời cũng đã sáng. Cậu cảm thấy đói bụng, liền ngồi dậy muốn xuống giường đi kiếm đồ ăn. Quản lý Vu đêm qua đã về nhà, hôm nay anh có việc cần xử lý ở công ty nên sẽ không thể đến bệnh viện.
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh mở ra.
Bác sĩ Châu bước vào.
Ánh nắng buổi sớm hắt vào ô cửa sổ phòng bệnh, vừa vặn chiếu trên gương mặt của anh một vệt sáng, khiến Doãn Hạo Vũ bất giác cảm thấy xung quanh anh như đang tỏa ra một vầng hào quang vậy.
Mới sáng ra đã được "rửa mắt" bằng gương mặt đẹp trai của bác sĩ Châu, Doãn Hạo Vũ thực sự cảm thấy quyết định ở lại viện thêm một hôm quả là sáng suốt.
Cậu cầm quả táo trong giỏ hoa quả lên, lại lấy thêm con dao bên cạnh để gọt vỏ, mở miệng chào hỏi anh.
"Chào buổi sáng, bác sĩ Châu. Hôm nay sao lại có thời gian đến thăm tôi vậy?"
Giọng điệu của cậu nghe ra tới chín phần không nghiêm túc chút nào.
Châu Kha Vũ chẳng nói chẳng rằng, bước ba bước đã tới bên cạnh cậu, lấy con dao và quả táo trong tay cậu, để xuống bàn.
"Kiểm tra tổng quát, không được ăn."
Do cậu quên mất thôi mà? Anh nhất thiết phải lạnh lùng vậy sao? Doãn Hạo Vũ bĩu môi, bộ dạng không cam tâm chút nào.
"Bác sĩ Châu, anh có cần hung dữ thế không? Chẳng phải anh nói tôi không phải bệnh nhân của anh sao? Vậy anh quản tôi làm gì?"
"Từ lúc này, cậu sẽ do tôi phụ trách."
Doãn Hạo Vũ nghe đến đây thì cũng bị làm cho giật cả mình, mắt chữ A mồm chữ O. Chuyện tốt như vậy thật sự từ trên trời rơi xuống sao?
"Ồ, tôi lại có phúc đến vậy à?"
Doãn Hạo Vũ hơi kéo dài giọng, như có ý châm chọc anh. Châu Kha Vũ lại chẳng thèm để ý.
"Cậu chuẩn bị một chút. Lát nữa y tá sẽ đến đưa cậu đi làm các xét nghiệm. Xong rồi thì tới phòng tôi nghe kết quả."
Doãn Hạo Vũ vẫn chưa hiểu vì sao miếng bánh "ngon lành" như vậy đột nhiên lại rơi trúng đầu cậu, vẫn thắc mắc.
"Chủ nhiệm Lý đâu rồi? Bình thường đều là ông ấy kiểm tra cho tôi mà."
BẠN ĐANG ĐỌC
how you doin'? / đã lâu không gặp | Kepat / Song Vũ Điện Đài
Fiksi PenggemarTưởng chừng là một câu chào hỏi xã giao đơn thuần, nhưng đôi khi lại khó để mở lời đến thế. Khoảng cách giữa chúng ta chỉ là 10 bước chân, nhưng em cũng không đủ dũng khí để bước đến trước mặt anh, nói một câu. "Châu Kha Vũ, đã lâu không gặp."