Một mình ở trong phòng bệnh, thật sự nhàm chán.
Doãn Hạo Vũ sau khi ăn một ít cháo trắng loãng, liền ngủ một mạch. Khi cậu tỉnh dậy thì thấy trời cũng đã tối.
Cậu với lấy điện thoại trên tủ đầu giường.
11 giờ 17 phút ngày 20 tháng 10 năm 2017
Trên màn hình hiển thị một loạt tin nhắn của bố mẹ, bạn bè, quản lý, trợ lý, giám đốc. Nội dung đều tương tự nhau.
"Patrick, chúng mừng sinh nhật!"
Doãn Hạo Vũ khẽ thở dài.
Sinh nhật cũng chẳng có gì vui.
Thường thì vào những ngày càng đặc biệt, người ta càng dễ cảm thấy cô đơn. Nghe có vẻ thật ngược đời nhỉ? Nhưng mà, Doãn Hạo Vũ lại hiểu rất rõ điều đó.
Kỳ vọng ngày hôm đó sẽ trở nên đặc biệt bao nhiêu, thì khi phát hiện nó cũng chẳng có gì khác biệt so với thường ngày, nỗi thất vọng sẽ càng lớn bấy nhiêu.
Bố mẹ Doãn Hạo Vũ vẫn luôn rất bận rộn với công việc. Ngay từ khi còn nhỏ, cậu đã chẳng mấy khi được đón sinh nhật cùng họ cả. Lúc nào, cũng là một mình cậu ôm chiếc bánh kem dâu, nhận lời chúc của bố mẹ qua điện thoại.
Lớn lên một chút, bắt đầu làm thực tập sinh, Doãn Hạo Vũ thường một mình ăn bánh kem dâu trong phòng tập, rồi lại tiếp tục lao vào luyện tập.
Sau này, khi đã xuất đạo rồi, sinh nhật của cậu có khác biệt hơn chút. Cậu ăn bánh kem dâu cùng fan hâm mộ. Điều đó khiến cho Doãn Hạo Vũ được an ủi rất nhiều.
Nhưng, cảm giác cô đơn trong ngày sinh nhật thì vẫn luôn thường trực.
Năm nay, xảy ra scandal như vậy, Doãn Hạo Vũ lại đang trong tình trạng thế này, nên công ty đã phải hủy fan meeting mừng sinh nhật của cậu.
Bây giờ, Doãn Hạo Vũ đang nằm trong phòng bệnh, một mình trải qua tiếng đồng hồ cuối cùng của ngày sinh nhật tuổi 24, đến cả bánh kem dâu cũng không thể ăn.
Hành lang bệnh viện hết sức yên lặng.
Giờ này đã hết thời gian thăm bệnh nhân từ lâu. Vì vậy, không còn ai qua lại nữa.
Phòng bệnh của cậu không bật điện, tối om. Chỉ có ánh trăng ngoài cửa sổ hắt vào, và ánh sáng yếu ớt của đèn hành lang chiếu vào qua ô kính trên cửa ra vào.
Doãn Hạo Vũ đang mải đắm chìm trong những suy nghĩ vẩn vơ, cửa phòng bệnh đột nhiên bị mở ra.
Cậu giật mình quay đầu nhìn.
Bác sĩ Châu đang đứng đó, trên tay là một chiếc bánh kem dâu, bên trên cắm một cây nến nhỏ.
Ánh sáng le lói từ ngọn nến hắt lên gương mặt anh, chiếu qua chiếc kính trắng gọng vàng trên sống mũi anh, khúc xạ ngược lại khiến Doãn Hạo Vũ không nhìn rõ đôi mắt anh. Cậu thực sự tò mò rốt cuộc trong ánh mắt anh lúc ấy ẩn chứa biểu cảm như thế nào.
Doãn Hạo Vũ cũng không biết, giây phút ấy, khi nhìn thấy bác sĩ Châu, giữa những nỗi cô đơn đang bủa vây lấy mình, rốt cuộc cậu đã có cảm xúc gì. Là bất ngờ, là cảm động, là tủi thân, hay là tình yêu? Chỉ biết rất nhiều, rất nhiều những xúc cảm lẫn lộn, chồng chất, khó phân biệt, dần trào dâng trong lòng cậu, từng đợt, từng đợt như những cơn sóng cuộn trào.
BẠN ĐANG ĐỌC
how you doin'? / đã lâu không gặp | Kepat / Song Vũ Điện Đài
FanfictionTưởng chừng là một câu chào hỏi xã giao đơn thuần, nhưng đôi khi lại khó để mở lời đến thế. Khoảng cách giữa chúng ta chỉ là 10 bước chân, nhưng em cũng không đủ dũng khí để bước đến trước mặt anh, nói một câu. "Châu Kha Vũ, đã lâu không gặp."