Thái Hanh ngồi ở trong xe vòng tay qua ôm lấy Lưu Nhã Nhi, hôn lên mái tóc.
"Cảm ơn em."
"Việc gì?"
"Vì đã luôn bên cạnh chăm sóc anh như lúc này."
"A... Ừm..."
Nói thế thôi chứ thực ra thì cô ta cũng không biết chuyện gì đã xảy ra với hắn cả, chỉ biết ngày chủ nhật thì cô ta đến chơi. Thấy hắn nằm đó, muốn đợi một lúc nên vô tình ngủ quên trên chiếc ghế cạnh đấy. Thôi thì cứ coi như mình là người tốt đi!
...
Chính Quốc một mình ở nhà, cảm thấy buồn chán. Cậu đi vào phòng cố tìm một cuốn sách hay để đọc nhưng vô tình lại tìm được cuốn album cũ của gia đình cậu đã bám bụi theo thời gian.
Cẩn thận đặt vào lòng, Chính Quốc ngồi bệt xuống sàn lật mở trang đầu tiên. Ảnh chụp này đều là cậu chụp với cha mẹ từ hồi mới mấy tháng tuổi cho đến năm lên 10.
Hồi 5 tháng, Chính Quốc thực sự rất dễ thương nha. Đến bây giờ cũng đáng yêu vẹn nguyên như vậy. Tự cười với chính mình, sao cậu lại thấy như có cha mẹ bên cạnh. Cảm giác ấm áp vô cùng.
Đưa tay sờ lên khuôn mặt cha và mẹ trong ảnh, cậu cẩn thận vuốt ve. Những cảm xúc ùa về đau nhói, nước mắt lặng lẽ rơi không ngừng.
Hạ mắt đến trang cuối. Đây là tấm ảnh cuối cùng cậu còn được bên cha mẹ, nụ cười của ba người thật hạnh phúc và chang chứa niềm vui.
Chính Quốc ước sẽ có thêm những phút giây đó nhưng hiện tại...
Xung quanh luôn lạnh lùng và tàn nhẫn, kể cả người mình đem lòng yêu thương nhất.
Chính Quốc luôn ước nguyện những lúc này đây, Kim Thái Hanh sẽ đến nắm lấy bàn tay nhỏ bé này, nói thật ngọt ngào: "Vai anh đây, em dựa vào sẽ thấy đỡ mệt mỏi hơn đó."
"Muốn gục xuống, muốn buông xuôi tất cả. Nhưng sao lại không thể. Những lần bị anh dằn vặt, em không giận anh, cũng không vì thế mà rời xa anh. Có lẽ đối với anh, em chẳng bao giờ quan trọng như cô ấy..."
"Em sinh ra đã chẳng thể có một tình yêu như bao người bình thường khác. Em yêu anh nhưng thứ tình cảm này, chỉ có thể lặng thầm mà thôi."
"Tuy có bị anh và người khác kì thị. Không sao! Em đã chấp nhận đánh đổi lòng tự trọng của mình để yêu anh."
"Những lúc anh gặp khó khăn, em sẽ bảo vệ anh. Kể cả khi thế giới này quay lưng lại với anh. Em sẽ đứng đằng sau, tiến đến ôm anh thật nhẹ nhàng."
"Không sao, anh còn em mà!"
"Em vẫn sẽ chờ đợi anh hiểu được chân tình của em."
Cuối trang album còn trống một chỗ. Chính Quốc nhẹ đưa bút viết những dòng nắn nót vào đó. Đôi tay run run rèn từng nét chậm rãi. Thở dài một tiếng rồi gấp nhẹ quyển album lại và giấu đi thật kĩ.
Chính Quốc cảm thấy như phần nào trút được tâm tình của mình. Ngày trước không có ai xung quanh để trò chuyện, nguyên do đấy khiến cho cậu trở thành trẻ tự kỉ.
BẠN ĐANG ĐỌC
|| Vkook / Chuyển Ver || Đa Tình
Fanfiction"Yêu hay không yêu không cần biết. Chỉ tiếc nuối một hơi ấm áp, vì dù cho là kẻ cứng cỏi mạnh mẽ đến đến mấy, cũng sẽ có lúc sâu trong đáy lòng âm ỉ dội lên ước mong được ai đó đặt vào lòng bàn tay mà nâng niu chiều chuộng." Chuyển ver đã có sự đồng...