Chap 29

5K 229 2
                                    

Chính Quốc kinh hãi nhìn Thái Hanh và Hạo Thạc lao vào nhau như hai con sư tử đói đang cố giành lấy miếng mồi ngon. Trong ánh mắt của cả hai ánh lên những tia máu đáng sợ. Không chừng vì hai người này mà cậu lại mất việc cho mà xem.

"Dừng! Hai người muốn đánh nhau thì mau cút ra ngoài kia mà hành xử, đừng nháo ở đây nữa." Chính Quốc bực mình lên tiếng.

"Chính Quốc." Cả Trịnh Hạo Thạc và Kim Thái Hanh cùng chung một lúc chạy đến một bên giành lấy cánh tay cậu như muốn xé làm đôi. Khẩn khoản mà cầu xin. "Nếu em chọn ai thì hãy đi về phía người ấy." Trong ánh mắt hai người họ ẩn hiện sự lo lắng.

Tâm trạng Chính Quốc quả bây giờ thật hỗn độn, đã muốn thoát khỏi tình yêu vậy mà nó vẫn đeo đuổi mình mãi là sao? Những vết thương trước đây chưa lành thì tim cũng không có cơ hội mở cửa một lần nữa. Đầu óc cậu choáng váng đến tột đỉnh, làm ơn xin đừng làm tôi phải khó xử nữa... làm ơn tôi không muốn tổn thương một lần nữa... làm ơn... đừng đến gần tôi nữa... buông tha tôi đi... Tôi sợ phải đối diện với thương đau nữa.

Cậu hai tay ôm lấy đầu, nước mắt lăn dài trên má, hét lên thật to làm hai kẻ kia phải giật mình. "Các người mau biến khỏi cuộc đời tôi đi!" Rồi sau đó nhanh chóng đẩy ai người họ ra ngoài cửa, vừa rồi là một cơn chấn kinh, hiện tại chỉ muốn Thái Hanh và Hạo Thạc đi thật xa.

Khi đẩy hai người họ ra hết, Chính Quốc ngồi thụp xuống, gương mặt đẫm lệ. "Tôi không phải món hàng, không phải món hang."

Lúc ấy có hai người nhìn nhau bằng ánh mắt sắc lạnh, cùng nở nụ cười băng lãnh trên môi. "Để xem Chính Quốc sẽ về với ai?"

Trịnh Hạo Thạc trước giờ là người ôn hoà, kiềm chế được bản thân được những bồng bột. Nhưng chính hôm nay, nhìn thấy một kẻ khác ôm người mình yêu, khiến cho Chính Quốc sợ hãi mà cơn giận bùng phát. Đơn giản khi yêu sâu sắc con người ta sẽ không muốn thấy người mình yêu phải khóc, phải buồn.

Kim Thái Hanh từ xưa đến nay vốn bản tính cao ngạo, ích kỷ, khi yêu thích một ai đó là phải độc chiếm được người đó, trói chặt người ta bên mình mãi mãi, dù người ta có tổn thương vì sụ ngột ngạt đó đi nữa, hắn vẫn tin là Chính Quốc sẽ hiểu ra được tình cảm mình dành cho cậu.

Nhưng hai người đó có ngờ rằng... nếu họ không kiềm chế được bản thân mình như vậy chỉ vô tình làm cho Chính Quốc không cảm thấy được ôn nhu mà dẫn đến đau thương trong lòng ngày càng lớn. Mãi mãi họ không thể có được trái tim cậu.








...








Lưu Nhã Nhi ngồi thư thái trên ghế bành rộng, chậm rãi nhấc cà phê lên mà nhấp một ngụm nhỏ.

"Thằng nhóc hôm bữa bị cậu ngáng chân đang mang đứa con của Thái Hanh hả?" Triệu Mẫn nhìn thái độ bình thản của Nhã Nhi mà khó chịu lên tiếng.

Lưu Nhã Nhi lấy tay xoắn xoắn những lọn tóc của mình lại rồi nói. "Lúc đầu biết cũng thật bất ngờ đấy."

"Nhưng đứa bé đó sẽ không được tồn tại nữa từ giây phút này nữa." Cô ta nhấn mạnh từng chữ, như muốn nghiền nát đi không gian yên tĩnh nơi quán cà phê.

Triệu Mẫn khó nhọc nuốt nước bọt xuống cổ. "Nhã Nhi... tớ thấy liệu làm thế có quá đáng không?"

Lưu Nhã Nhi cười vang to thành tiếng, nụ cười nghe qua âm điệu nghe ghê rợn như vang vọng về từ âm ty. Cô ta là con người kiêu ngạo, ích kỷ và ác độc. Một khi đã căm ghét thì nhất định làm cho người đó sống không ra sống, chết không ra chết. Suy cho cùng nguyên do cũng bắt nguồn từ Kim Thái Hanh hết cả, nếu Chính Quốc không vướng vào thứ tình cảm ác nghiệt này, hẳn là cuộc đời cậu sẽ rẽ lối sang một hướng khác, có thể cậu sẽ hạnh phúc hơn, cười nhiều hơn thay vì khóc như bây giờ.

"Cậu quên tôi là Lưu Nhã Nhi à, tôi rất ghét ai cướp đi những thứ gì thuộc về tôi. Những kẻ đó sớm muộn cũng phải quỳ dưới tôi lạy lụp."

'"Vậy giờ chúng ta sẽ phải làm như thế nào?"

"Không cần! Một trong ba người họ sẽ tự làm nhau tổn thương, đến lúc này chúng ta sẽ lợi dụng một trong hai kẻ đang cuồng nhiệt vì thằng nhóc đó..."








...








Kim Nam Tuấn cùng đi uống rượu với Thái Hanh. Nghe hắn kể lại, Nam Tuấn chỉ nhàn nhạt cười trước con mắt ngạc nhiên của hắn.

"Tại sao?"

"Sau từng ấy năm mày nghĩ Chính Quốc sẽ tha thứ cho mày sao? Mày thật ngốc quá đi, Thái Hanh ơi là Thái Hanh."

"Phải làm sao?" Hắn gần như muốn rối trí mà đầu óc không còn nghĩ được gì nữa.

"Muốn bù đắp những tổn thương mà mày gây ra cho cậu ấy, ít nhất cũng phải từ từ. Đừng nên bồng bột như thế, mày chỉ càng làm Chính Quốc muốn đẩy mày đi xa hơn mà thôi. Bỏ cái lối sống áp đặt người khác, ích kỷ đi. Đến cả tao đôi khi còn không chịu nổi mày mà."

Kim Thái Hanh vò rối mái tóc mình, thở dài một hơi. Những năm đó, quả thật tao là một thằng điên, vô tâm, lạnh lùng với tất cả xung quanh, có lẽ cả thế giới này dần quay lưng lại với tao mất. Sống gấp, vội vàng yêu mà cũng không cần nghĩ có yêu sâu sắc không, yêu nhiều bao nhiêu. Sau này mới nhận ra tao với cô ta không thể bền vững, đơn thuần chỉ là tình cảm bồng bột..."

Kim Nam Tuấn vỗ vai hắn, cười cười như động viên.

"Tao đã bỏ quên mất Chính Quốc. Những năm tháng ấy, không biết em ấy đã tổn thương bao nhiêu mà vẫn cứ cố chịu đựng. Để tuột mất Chính Quốc rồi mới biết tiếc nuối, một người tốt với tao đến thế, sẵn sàng vì tao mà hi sinh cũng không bảo vệ được."

Đột nhiên nghe tới hai chữ "bảo vệ" Kim Nam Tuấn dừng hẳn biểu cảm vui vẻ trên mặt, thái độ nghiêm nghị lại, mày dày chau lại.

"Thái Hanh... Phải nhớ bắt đầu từ lúc này, Chính Quốc đi đâu cũng phải đi theo quan sát mà bảo vệ, nhất quyết phải giữ an toàn, không được để sơ suất. Nhất quyết là vậy, nhớ chưa?"

Hắn cũng híp mắt lại khó hiểu. "Có chuyện gì sao?"

Không chỉ là một chuyện, mà là một mối nguy hiểm đang đe doạ lấy Chính Quốc như bóng đêm dần nuốt chửng con người, như con thú đang rình rập con mồi của mình và chờ cho đến khi tóm gọn lấy và ăn thịt nó...

CònLưu Nhã Nhi phía trước, chừng nào tâm địa cô ta chưa thay đổi thì mỗi ngày đốivới Chính Quốc đều là những ngày đen tối.

|| Vkook / Chuyển Ver || Đa TìnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ