Kim Thái Hanh đêm nằm gác tay lên trán suy nghĩ. Trở mình đã biết bao nhiêu lần mà vẫn không thể ngủ được. Hắn ngồi dậy, với điếu thuốc trên bàn rồi châm lửa. Khói thuốc bay bay lên, không hiểu vì sao lại làm hắn cay mắt. Khoé mắt thấy lành lạnh, không gian xung quanh tịch mịch lại làm hắn càng thêm cô đơn. Ngay lúc bây giờ hắn muốn có một chút ấm áp. Còn nhớ khi Chính Quốc còn ở đây, đêm nào cậu cũng khẽ lẻn sang phòng Thái Hanh, mở cửa xem hắn đã ngủ chưa, cẩn thận đi về phòng, hắn đều thấy hết nhưng lúc đó lòng chán ghét nên cứ vờ như ngủ để không bực mình mà bật dậy mà quát cậu giữa đêm.
Kim Thái Hanh luôn có vẻ ngoài lạnh lùng với tất cả những người khác, còn sẽ thực sự ấm áp với người mà hắn quý. Có phải tất cả mọi người đã quay lưng lại với hắn không?
Càng suy nghĩ hắn càng thấy lẩn quẩn, khi hắn cố nhắm mắt lại thì Chính Quốc ngày bước ra khỏi nhà hắn với nước mắt lăn dài trên má lại ùa về
Bóng dáng nhỏ bé cô độc, cặm cụi lau lau nhà, nở nụ cười ấm áp với khách hàng rồi khi cúi xuống làm việc hắn thấy cái bụng của cậu có nhô nhô lên. Hình như đã gần được ba tháng rồi nên bụng mới có thể to hơn tí chút. Người nhỏ, bụng lại nhô lên bất thường, thật không khác chi con ếch... Ha! từ khi nào Kim Thái Hanh lại bắt đầu chú tâm đến những điều nhỏ nhặt đó.
Có điều hắn vẫn không hiểu tại sao Chính Quốc còn giữ lại đứa bé. Chẳng phải bỏ nó đi, cậu sẽ có cuộc sống mới mà không ràng buộc, sẽ không phải đi làm nhiều mà kiếm thêm tiền lo cho nó sau này...
Hồi chiều lúc hắn đi trên đường. Có một em bé được cha mẹ bế, em bé rất dễ thương, cha mẹ nó cũng là nam cả. Nhìn họ rất hạnh phúc, nghe tiếng đứa trẻ cười hồn nhiên vô cùng, cảm giác chỉ muốn lao đến âu yếm, yêu chiều đứa trẻ. Thái Hanh cũng đã nghĩ nếu sau này có gia đình ấm áp với đứa trẻ đáng yêu thì cũng đáng mơ ước nha.
Không hiểu đầu óc vì sao mà nghĩ đến cái bụng nhô lên của Chính Quốc... không phải... không phải chứ...
"Không lẽ mày định trốn tránh con suốt cả đời? Hai bên đều nguội lạnh như thế, chỉ có đứa bé là chịu tổn thương ở giữa thôi."
Câu nói của Kim Nam Tuấn còn vang vọng bên tai Thái Hanh. Hắn tự cười nhạo mình một tiếng, tự bao giờ mà lòng lại cảm thấy hối hận, đầu óc suy nghĩ nhiều hơn thế này...
...
Chính Quốc sau những lần làm Hạo Thạc thất vọng lại có ý muốn tránh mặt anh vì day dứt. Cậu dậy sớm làm bữa sáng rồi đi sớm.
Hạo Thạc mệt mỏi đi xuống nhà thấy cậu đã đim làm trước, còn làm bữa sáng cho mình rõ ràng là không bận, nhưng tại sao lại muốn tránh mặt nhau.
Anh lặng lẽ ngồi xuống bàn ăn, vừa ăn vừa nghĩ vì Kim Thái Hanh mà Chính Quốc không thể đến với mình. Hắn là một sợi dây ràng buộc vô hình khiến cậu ở giữa luôn chịu đau thương. Thực sự Hạo Thạc rất thương, rất yêu Chính Quốc, ngay cả khi đau khổ nhất là liên tục bị cậu từ chối nhưng vẫn kiên cường cố gắng. Bắt đầu từ ngày hôm nay, tôi sẽ không là người chỉ có thể ở bên Chính Quốc an ủi vỗ về nữa mà sẽ tự mình tấn công đánh bại anh để cho em ấy không còn vương lòng nữa, Kim Thái Hanh...
...
Chính Quốc lau lau bàn ghế, pha cà phê để chuẩn bị mở quán. Trong người ngày nào cũng mệt mỏi, thi thoảng nếu làm việc nhiều thì lại đau đầu, chóng mặt, cũng tại vì có em bé trong bụng cả. Nếu mấy tháng nữa, bụng lại to lên thì kiểu gì bà chủ cũng biết, lúc ấy thì biết nói gì đây...
"Cạch"
Cánh cửa gỗ của quán mở ra, Chính Quốc ngước lên, vẫn nụ cười vui vẻ niềm nở chào đón khách nhưng cũng nhanh chóng chuyển đổ sắc mặt. Là Kim Thái Hanh, hắn đến sớm như thế này làm gì? Đưa tờ menu lại chỗ bàn hắn ngồi, mặt cậu lộ rõ vẻ khó chịu.
"Này! Không phải khẩu hiệu của quán là vui lòng khách đến, vừa lòng khách đi sao, sao không cười một cái thế?" Thái Hanh hắng giọng.
"Quý khách muốn dùng gì ạ." Cậu vẫn không chú tâm đến câu trả lời của hắn.
"Capuchino."
Sau khi đưa cà phê ra cho Thái Hanh, hắn có nhìn lên biểu cảm trên mặt Chính Quốc nhưng cậu vẫn không để ý. Đột nhiên hắn giữ chặt lấy cổ tay cậu.
"Anh muốn làm gì."
"Tôi muốn nói chuyện."
"Tôi với anh không có chuyện gì để nói cả." Cậu toang xoay người ly khai nhưng bị hắn giữ chặt tay đến đau điếng đành ngồi lại, ngước đôi mắt giận dữ lên nhìn hắn.
"Muốn nói gì nói nhanh lên."
"Chính Quốc, tôi muốn nói xin lỗi."
"Tôi đã nghe rồi." Cậu còn không muốn nhìn hắn,quay mặt ra hướng khác.
Thái Hanh khẽ liếm môi, khó khăn nói ra một câu.
"Tôi muốn biết cảm giác, cảm giác bị bỏ rơi, bị tổn thương."
"Ha hả" Cậu cười khẩy một tiếng. "Anh cũng biết loại cảm thụ này sao? Anh đã cảm thấy chưa? Chắc hẳn anh khổ sở lắm nhỉ? Có thú vị lắm không. Bị bỏ rơi là trong lòng luôn cô đơn, mẫn cảm, thấy xung quanh mình luôn quay lưng lại với mình."
"Vẫn là tôi nợ cậu một lời xin lỗi, Chính Quốc. Xin lỗi vì lúc đó..."
"Anh nghĩ bây giờ anh nói ra lời xin lỗi thì tôi sẽ lập tức tha thứ cho anh sao? Tim tôi, lòng tôi suốt mấy năm liền luôn một mực hướng về anh, biết bao lần anh đánh tôi, sỉ nhục tôi mà tôi vẫn nhẫn nhịn, anh biết vì sao không? Vì lúc đó tôi yêu anh đến si dại!" Cậu gào lên, nghĩ tủi thân mà nước mắt lăn dài trên má, nức nở thành tiếng. "Anh liệu có biết, Lưu Nhã Nhi... Chị ta đã đánh tôi đau đến thế nào không? Cũng vì anh cả thôi, oan ức đến nỗi còn bị chị ta đánh lừa..."
"Tôi... tôi... Chính Quốc..." Thái Hanh khổ sở nhìn cậu trước mặt đang khóc.
"Anh ác độc lắm... anh bắt tôi đi phá giọt máu của anh... Tôi hận anh, anh có còn là con người nữa không." Cậu càng nói bao nhiêu, nước mắt càng rơi bấy nhiêu.
"Tại sao cậu còn cả tương lai phía trước, mà không đi bỏ nó?"
"Bỏ? Ha hả! Cầm thú thì cuối cùng vẫn là cầm thú. Trong tim anh liệu còn có hai chữ tình thương?"
Bàn tay Thái Hanh đột nhiên vươn tới má Chính Quốc mà lau những giọt nước mắt ấy nhưng bị cậu gạt phăng tay ra. Hắn không hiểu rốt cục là mình đang hành động cái gì.
"Cút! Anh cút đi cho tôi!!!" Cậu hét lên một tiếng to rồi đứng dật lôi hắn dậy đẩy ra ngoài rồi đóng cửa lại, trượt dần người xuống cánh cửa bó gối mà khóc. Cứ đã muốn quên rồi nhưng khi hắn xuất hiện là bao nhiêu đau thương thi nhau trào dâng lên.
"Kim Thái Hanh, đến bao giờ thì hành hạ tôi anh mới cảm thấy đủ..."
BẠN ĐANG ĐỌC
|| Vkook / Chuyển Ver || Đa Tình
Fanfiction"Yêu hay không yêu không cần biết. Chỉ tiếc nuối một hơi ấm áp, vì dù cho là kẻ cứng cỏi mạnh mẽ đến đến mấy, cũng sẽ có lúc sâu trong đáy lòng âm ỉ dội lên ước mong được ai đó đặt vào lòng bàn tay mà nâng niu chiều chuộng." Chuyển ver đã có sự đồng...