Sau ngày hôm đó, Thái Hanh lại trở về bình thường, vẫn tiếp tục đối xử lạnh nhạt với Chính Quốc.
Buổi sáng, cậu có dậy sớm để chuẩn bị đồ ăn sáng cho hắn, đáng lẽ việc này là của chị Trần nhưng cậu vẫn cứ một mực làm cho bằng được.
"Ayyyyy"
Lúc tráng trứng ốp la, mỡ nóng bắn lên tay cậu làm chúng bỏng rát nhưng nghĩ đến Thái Hanh lại đành chịu đựng mà vừa chiên vừa né.
"Cậu Quốc nấu ăn thật giỏi nha. Như thế này mà người ta không cảm động mới lạ đó!" Chị Trần cười tươi khen làm Chính Quốc đỏ bừng mặt.
Sau chục phút chiến đấu với cái chảo nóng, cuối cùng cậu cũng làm xong bữa sáng, chỉ còn đợi Thái Hanh xuống dùng nữa mà thôi.
Hắn bước từ trên cầu thang xuống, khuôn mặt vẫn lãnh đạm, ánh mắt có vẻ khó chịu. Lặng im ngồi vào bàn ăn, hắn bắt đầu giơ nĩa lên.
"Cậu chủ cảm thấy ngon chứ ạ? Cái này cậu Quốc đã mất công dậy sớm làm đấy ạ."
Chị Trần nhanh nhảu nói.
Hắn nghe thấy hai chữ "cậu Quốc" lập tức buông nĩa xuống, đứng lên và rời khỏi bàn. Chính Quốc mặt buồn xịu, chạy theo níu tay Thái Hanh lại, trước giờ cậu chưa bao giờ dũng cảm níu tay của hắn lại như thế này.
"Anh ăn tiếp đi. Không nên bỏ bữa sáng như thế. Không tốt cho sức khoẻ."
Thái Hanh lườm Chính Quốc một cái rồi hất mạnh tay ra.
"Buông ra!"
Cậu thở dài một tiếng rồi nhờ chị Trần dọn dẹp chỗ ấy, vội khoác ba lô đến trường. Hôm nay là một ngày mưa lâm râm, hạt nhỏ nhưng gió to nên cứ thế tạt ngang vào mặt cộng thêm tiết trời giá lạnh khắc nghiệt của mùa đông này. Chính Quốc nhẹ bật ô ra bước đi thật nhanh.
Trên đường gặp Thạc Trân nên cả hai cùng đi chung, dường như trò chuyện với con người hài hước này khiến cậu quên đi nỗi thất vọng của mình lúc nãy.
"Thạc Trân ah ~ Đợi tôi với."
Xoay lưng lại nhìn thấy Nam Tuấn, Thạc Trân đã vội kéo cậu chạy thật nhanh, luôn miệng nói: "Nhanh nào, nhanh nào."
Chính Quốc vừa chạy vừa thở không ra hơi.
"Có chuyện gì vậy? Gấp gáp lắm sao?"
Cuối cùng thì Nam Tuấn cũng đuổi kịp, hắn nắm chặt tay Thạc Trân thở hồng hộc.
"Em vì sao muốn trốn anh?"
Thạc Trân đánh vào người hắn liên tục.
"Buông ra, buông ra, cái đồ điên này!"
Chính Quốc thấy hai người họ vậy, liền cười gượng rồi trốn đi trước kẻo muộn học. Trong lòng thầm nghĩ hai người họ thật dễ thương nha, ước gì cậu và Thái Hanh cũng vậy.
Vừa đến cổng trường, đập vào mắt cậu là Lưu Nhã Nhi đang nhõng nhẽo với Thái Hanh, hắn đang ôm lấy khuôn mặt cô ta véo vào má, miệng không ngừng: "Đáng yêu quá, anh biết phải làm sao."
Lưu Nhã Nhi bĩu môi, đánh vào người hắn y hệt lúc Thạc Trân đánh Nam Tuấn lúc nãy.
"Ah ~ Anh làm người ta giận rồi! Đền bù đi!"
BẠN ĐANG ĐỌC
|| Vkook / Chuyển Ver || Đa Tình
Fanfiction"Yêu hay không yêu không cần biết. Chỉ tiếc nuối một hơi ấm áp, vì dù cho là kẻ cứng cỏi mạnh mẽ đến đến mấy, cũng sẽ có lúc sâu trong đáy lòng âm ỉ dội lên ước mong được ai đó đặt vào lòng bàn tay mà nâng niu chiều chuộng." Chuyển ver đã có sự đồng...