Chính Quốc tựa hồ nghe tiếng bước chân tiến gần về phía mình, lưỡng nhĩ muốn nghe rõ cho nên cố vểnh tai lên. Tiếng bước chân nghe mỗi lúc một gần, so với bốn bề im lặng lúc nãy, nó quả còn đáng sợ hơn vạn lần
Bịt mắt đen được tháo xuống, đôi mắt tiếp xúc với ánh sáng có chút choáng váng. Khoan, khoan đã...
Phía trước là Lưu Nhã Nhi đang cười ma mãnh, quả đoán không sai nhưng Kim Thái Hanh... hắn đang khoanh tay trước ngực, ánh mắt băng lãnh dõi theo từng nhất cử nhất động của Chính Quốc
Lưu Nhã Nhi chậm rãi kéo Thái Hanh lên, khoác tay hắn, nói. "Không ngờ đúng không? Hanh cũng không muốn có cái thứ quái dị trong bụng mày. Chẳng qua thời gian qua muốn trêu đùa một chút. Hôm nay thực muốn ở đây nhìn mày tự mình bỏ đi đứa bé dị nhân đấy."
Lòng cậu thoáng lạnh, sớm biết trước là vậy! Kim Thái Hanh a Kim Thái Hanh, kẻ mất nhân tính như hắn thì có bao giờ tự thay đổi mà chuyển sang ôn nhu, yêu thương bản thân mình. Đầu óc vốn lẫn lộn nay càng khó xử thêm, cậu chỉ mở miệng cười nhạt một tiếng. Tiếng cười nghe như tiếng mảnh thuỷ tinh vỡ vụn rơi xuống thâm sâu đáy cốc.
Tự cảm thấy bản thân mình cũng quá dễ dãi. Khi nghe những lời nói ngọt ngào của hắn, khi hắn ôm, hôn từ trong lòng đều trỗi lên cảm giác đau nghẹn. Quả thật lúc trước cậu thật ngốc nghếch.
Kim Thái Hanh bước đến trước mặt Chính Quốc, nâng cằm Chính Quốc lên và niết mạnh. Cậu kể cả nhìn cũng không muốn nhìn mặt hắn nữa, bởi vì hiện tại nếu nhìn chỉ càng thấy căm giận.
Ánh mắt hắn lạnh lùng đảo qua gương mặt cậu, giọng trầm thấp vang lên.
"Đã nghe qua những lời kia chưa?"
Nhưng tuyệt nhiên Chính Quốc không hé răng nói một câu nào.
"Sao không trả lời?"
"Bị câm hay sao?" Thái Hanh đưa tay lên dùng lực tát mạnh vào mặt cậu khiến khoé môi đau đớn mà chảy ra dòng huyết đỏ.
Tát xong, ánh mắt hắn liếc qua chỗ Lưu Nhã Nhi rồi lại quay sang nhìn Chính Quốc, đáy mắt ẩn chứa xót xa.
Cô ta hất mặt về phía đám đàn em. Mặt đứa nào đứa nấy đều chỉ hiện lên một chữ 'Dục' hướng đến Điền Chính Quốc. Kim Thái Hanh lo lắng lùi ra sau, ánh mắt sốt ruột trông chờ ra phía cửa. Lúc nãy hắn đã gắn con thiết bị định vị lên người mình, Trịnh Hạo Thạc, Kim Nam Tuấn, cùng Xán Liệt và Bạch Hiền sẽ đến đây.
Khi bọn người kia đang chuẩn bị cởi quần áo cậu thì Thái Hanh vì quá căm tức mà đánh một tên trong đó một quyền rất mạnh. Lưu Nhã Nhi tròn mắt nhìn hắn, bàn tay sớm nắm chặt. Cùng lúc, ánh mắt cô ta cùng hướng về cửa sổ, thấy chiếc xe lạ, bước ra là Nam Tuấn, Bạch Hiền, Hạo Thạc, Xán Liệt, Thạc Trân và Doãn Kỳ, sắc mặt chuyển sang đỏ gay gắt.
"Anh...dám!"
"Sao không?" Hắn bình thản trả lời, nụ cười đắc thắng trên môi.
"Tụi bây xử lí hắn!" Lưu Nhã Nhi gọi những kẻ đó, thừa cơ lợi dụng kéo Chính Quốc chạy trốn.
Kim Thái Hanh có học taekwondo cho nên cũng hạ được một vài tên, bất ngờ phía sau một tên giáng một cây gậy gỗ vào bắp chân hắn, Thái Hanh đau đớn a một tiếng rồi khuỵ xuống, thừa cơ bọn ngươi xông đến dẫm đạp lên người hắn. Hắn cố gồng mình lên chống cự, tất cả phải vì Chính Quốc, vì Chính Quốc...
May mắn kịp lúc, Bạch Hiền cùng Xán Liệt nhanh như vũ bão hạ bọn người thấp kém đó, Bạch Hiền thì sướng như điên vì lâu ngày chưa được động tay động chân cho nên rất hăng say, xém chút là giết chết bọn chúng rồi!
"Mày thật ngu, gọi mỗi Hạo Thạc đến thì làm được gì, cũng may hắn còn thông minh gọi thêm chúng tao."
"Được rồi! Được rồi...Mau...mau Chính Quốc." Thái Hanh đau đớn thở dốc, chỉ tay lên phía trên tầng thượng.
"Yên tâm, đã có Doãn Kỳ, Hạo Thạc, Thạc Trân, Nam Tuấn." Xán Liệt bình thản trả lời, nói xong mới nhận ra câu nói quá vô tâm, đành im lặng như hến. \(@ ̄∇ ̄@)/
"Đỡ tao lên... Lưu Nhã Nhi...cô...ta dễ làm liều... Chính Quốc."
...
"Các người đừng đến gần đây, đến gần tôi sẽ đẩy cậu ta xuống."
"Có gan thì làm liều đi." Thạc Trân ý nói châm chọc nhìn Lưu Nhã Nhi. "Tôi cứ tiến, cứ tiến."
Gần được một bước thì bị Kim Nam Tuấn ngăn cản lại, trừng mắt lên nhìn cậu khiến cậu run sợ lùi về khi cảm thấy tay cô ta hơi rung rung.
"Thả Chính Quốc ra, cô bị điên không?" Trịnh Hạo Thạc tức giận mà gào lên.
"Phải đó! Phải! Lưu Nhã Nhi này đang điên lên đây. Ha ha, cuối cùng đã bước vào đường cùng, một trong hai kẻ phải chết. Cùng lắm là tôi ngồi tù 10 năm, 20 năm còn cậu ta. Ha ha chết đi chắc hẳn sẽ có trò vui để coi." Lưu Nhã Nhi cười rộ lên như điên.
"Nè, bỏ Chính Quốc ra. Ngồi tù là không được tự do shopping, quần áo rất lỗi mốt va quê mùa, không bắt kịp xu hướng thời trang hiện tại đâu." Câu nói này không cần nhìn kẻ nói cũng đoán biết được là ai. Không ai khác ngoài Doãn Kỳ đang chậm rãi giũa móng tay. Này cậu kia! Việc này thật sự không đùa đâu. ヽ('ー')ノ
"Đừng! Xin cô." Kim Thái Hanh lê lết, bê bết máu trên người vì bị đánh lúc nãy, khoé miệng khó nhọc cất ra tiếng.
"Muốn giết hãy giết tôi, đừng giết Chính Quốc, xin đừng giết Chính Quốc."
"Xin lỗi em, xin lỗi em Điền Chính Quốc, em phải nghe anh nói. Trước đây anh đã rất hận chính bản thân mình vì đã đối xử không tốt với em, hiện tại cầu xin em đừng tin những lời lúc nãy, đó không phải là thực tâm anh."
Chính Quốc nước mắt ấm nóng chảy dài trên má, gào thật to trong tiếng gió nghe bi thương tột cùng. "Đừng nói nữa, tôi không muốn nghe, không muốn nghe!"
Thái Hanh cắn chặt môi, cảm thấy ấm nóng trên da mặt. hình như cũng đã khóc rồi. Tiếng nấc nghẹn hoà lẫn tiếng nói đau khổ cùng cực.
"Bởi vì anh còn nợ em cả quãng đời còn lại." Hắn làm liều chạy đến thật nhanh, vội vàng giựt tay Lưu Nhã Nhi đang bám trụ ở người Chính Quốc. Do quá hoảng hốt mà Lưu Nhã Nhi mất đà ngã xuống dưới.
Thái Hanh ôm Chính Quốc trong tay, cười ngây ngốc.
"An toàn rồi, an toàn rồi, đừng khóc nữa."
Hắn cảm thấy cảnh vật xung quanh mình tối sầm lại, hình ảnh cậu cũng mờ dần đi, có lẽ do mất máu nhiều, bên tai còn văng vẳng tiếng Chính Quốc.
"Thái Hanh, mau tỉnh lại!"
![](https://img.wattpad.com/cover/229121357-288-k769508.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
|| Vkook / Chuyển Ver || Đa Tình
Fanfic"Yêu hay không yêu không cần biết. Chỉ tiếc nuối một hơi ấm áp, vì dù cho là kẻ cứng cỏi mạnh mẽ đến đến mấy, cũng sẽ có lúc sâu trong đáy lòng âm ỉ dội lên ước mong được ai đó đặt vào lòng bàn tay mà nâng niu chiều chuộng." Chuyển ver đã có sự đồng...